Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016
Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2016
Ngày xưa cô Quế dạy chúng ta, có những bài văn mà mình không thể nào quên được như: Giàn bầu nậm; Cụ Kép; Hoa súng.... Xin giới thiệu với các bạn bài "Hoa Súng" trích trong bài "Cảm giác quê" của tác giả Đinh Gia Trinh, đăng trên báo Thanh Nghị số 74, ngày 16 tháng 7 năm 1944.
Bài đọc tham khảo
Hoa súng
Dọc đầm đất quanh co, hai bên đầm rộng, ngòi dài. Cuối thu, sen đã tàn còn để rớt lại trên mặt nước những lá nhăn nheo như buồn một nỗi buồn li biệt. Nước phẳng lặng, đồng ruộng phẳng lặng, ngọn cỏ xanh xanh.
Trên suốt một dải đầm sen, chỉ có lá cây súng tròn như một cái bánh đa, nổi trên mặt nước, duyên keo kết với nước, phô cả bộ mặt với trời xanh như tận hưởng tình của đất trời. Có những chiếc lá hơi tím vàng, có chiếc còn xanh mơn mởn. Nước phô bày một màu áo, như xô đẩ lên trên mặt một linh hồn. Giữa đám lá tẻ ngắt, bỗng ở phía bên kia hồ xa cách đường cái không bao nhiêu, lộ một bông hoa súng màu thanh niên. Người du khách lơ đãng sẽ không trông thấy nó đâu vì nó không hề rực rỡ.
Hoa súng màu thiên thanh, duyên nợ nó với tôi là tất cả một lịch sử! Thuở còn bé, tôi trông nó nở ở trước nhà, trong một cái ao thân mật có lũy phía ngoài.
Ngõ nhà tôi mở thẳng ra bờ ao. Cái ngõ nhỏ có mái, có xà tre đánh đu được, nay tôi còn trông rõ quá ! Khi xưa, tựa ở đó, tôi mong thấy mẹ tôi đi xa về hoặc dì tôi sang chơi. Lúc ấy tâm hồn còn trẻ của tôi ( tôi mới lên sáu ,lên bảy ), kinh nghiệm sự đời bằng giác quan, tôi cảm vẻ đẹp và “ một cái gì lâng lâng thanh thiết” ở bông hoa súng, nở không biết về mùa nào.
Mười lăm năm trời sau đó, không thấy thứ hoa đó nữa, bởi một lẽ dễ hiểu là tôi đã ra thành thị…Rồi cách đây một năm, cuối mùa thu vào chơi làng Triều Khúc ở Hà Đông với một người bạn, tôi mới lại được trông thấy một bông hoa súng đúng lúc vừa vặn nở ở một cái ao nhỏ gần một cái quán đầu làng. Vẫn hoa cô lập ngoi lên mặt nước độ hai gang tay, cánh bao dưới màu phớt nâu, cánh hoa thon thon, màu thiên thanh man mác, làm rạng cả mặt hồ.
Rồi năm nay cách ngày ấy một năm, trên một con đường gập ghềnh, ngồi trên xe đạp, tôi lại trông thấy hoa súng lần thứ ba. Vẫn nó ẩn hiện dưới mặt trời và sắc nước, nở êm như ru, không yến oanh, không ong bướm, không tỏa hương ngát, bao giờ cũng đứng đơn chiếc.
Theo Đinh Gia Trinh (Cảm giác quê)
Tả một loài hoa nơi ao làng quê
Bài đọc tham khảo
Hoa súng
Dọc đầm đất quanh co, hai bên đầm rộng, ngòi dài. Cuối thu, sen đã tàn còn để rớt lại trên mặt nước những lá nhăn nheo như buồn một nỗi buồn li biệt. Nước phẳng lặng, đồng ruộng phẳng lặng, ngọn cỏ xanh xanh.
Trên suốt một dải đầm sen, chỉ có lá cây súng tròn như một cái bánh đa, nổi trên mặt nước, duyên keo kết với nước, phô cả bộ mặt với trời xanh như tận hưởng tình của đất trời. Có những chiếc lá hơi tím vàng, có chiếc còn xanh mơn mởn. Nước phô bày một màu áo, như xô đẩ lên trên mặt một linh hồn. Giữa đám lá tẻ ngắt, bỗng ở phía bên kia hồ xa cách đường cái không bao nhiêu, lộ một bông hoa súng màu thanh niên. Người du khách lơ đãng sẽ không trông thấy nó đâu vì nó không hề rực rỡ.
Hoa súng màu thiên thanh, duyên nợ nó với tôi là tất cả một lịch sử! Thuở còn bé, tôi trông nó nở ở trước nhà, trong một cái ao thân mật có lũy phía ngoài.
Ngõ nhà tôi mở thẳng ra bờ ao. Cái ngõ nhỏ có mái, có xà tre đánh đu được, nay tôi còn trông rõ quá ! Khi xưa, tựa ở đó, tôi mong thấy mẹ tôi đi xa về hoặc dì tôi sang chơi. Lúc ấy tâm hồn còn trẻ của tôi ( tôi mới lên sáu ,lên bảy ), kinh nghiệm sự đời bằng giác quan, tôi cảm vẻ đẹp và “ một cái gì lâng lâng thanh thiết” ở bông hoa súng, nở không biết về mùa nào.
Mười lăm năm trời sau đó, không thấy thứ hoa đó nữa, bởi một lẽ dễ hiểu là tôi đã ra thành thị…Rồi cách đây một năm, cuối mùa thu vào chơi làng Triều Khúc ở Hà Đông với một người bạn, tôi mới lại được trông thấy một bông hoa súng đúng lúc vừa vặn nở ở một cái ao nhỏ gần một cái quán đầu làng. Vẫn hoa cô lập ngoi lên mặt nước độ hai gang tay, cánh bao dưới màu phớt nâu, cánh hoa thon thon, màu thiên thanh man mác, làm rạng cả mặt hồ.
Rồi năm nay cách ngày ấy một năm, trên một con đường gập ghềnh, ngồi trên xe đạp, tôi lại trông thấy hoa súng lần thứ ba. Vẫn nó ẩn hiện dưới mặt trời và sắc nước, nở êm như ru, không yến oanh, không ong bướm, không tỏa hương ngát, bao giờ cũng đứng đơn chiếc.
Theo Đinh Gia Trinh (Cảm giác quê)
(Báo Thanh Nghị ,
số
74 ngày 16 tháng 7 năm 1944)*
Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016
Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016
GIẤC MƠ CHAPI
Có đôi vợ chồng già sống giữa núi rừng Ninh Thuận, không xài tiền, không xài vật dụng bằng kim khí. Tài sản quí nhất của ông là cây đàn Chapi. Câu chuyện này là ngẫu hứng để Trần Tiến sáng tác bản nhạc GIẤC MƠ CHAPI.
Trong đó có câu mà tôi rất thích: "Ai yêu rừng xanh, yêu tự do thì lên núi nghe đàn..."
Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016
MỪNG XUÂN MỚI
Mừng xuân mới Bính Thân. Chúc các bạn một năm mới nhiều sức khỏe; hạnh phúc và nhiều thú vị trong cuộc sống.
Xin gởi tới các bạn một số bài thơ con cóc mà tôi nặn ra!
Chở mấy vầng thơ ở dưới quê,
Gởi bạn đọc chơi lúc xuân về.
Thi sĩ làm thơ còn bán ế,
Thơ tôi đọc đỡ bạn đừng chê.
Mừng xuân kỳ diệu của quê hương,
Muôn sắc hoa tươi khắp phố phường.
Gia đình sum họp, vui đón Tết,
Chúc nhau ý đẹp, lắm tình thương./.
Sáng nay lịch báo xuân sắp về,
Xuyến xao lòng, ghé quán cà phê.
Ta ngồi nghe nhạc chờ trời sáng,
Đi ngắm xuân về xóm chợ quê.
Xuyến xao lòng, ghé quán cà phê.
Ta ngồi nghe nhạc chờ trời sáng,
Đi ngắm xuân về xóm chợ quê.
Đi chợ Cái Răng sáng 31/01/2016
Sáng nay, xuân đến với quê hương,
Hoa lá mãn khai khắp phố, vườn.
Chúc bạn năm THÂN ngàn lộc đến,
Gia đình hạnh phúc vạn yêu thương.
Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016
Người Do Thái dạy con kiếm tiền như thế
nào?
Là một dân tộc giàu có nhất thế giới, người Do Thái có
phương pháp dạy con kiếm tiền khiến mọi người phải ngạc nhiên và khâm phục!
“Tiền của thế
giới này nằm trong túi người Mỹ, và tiền của người Mỹ lại nằm trong túi áo
người Do Thái”… Những lời này, chỉ sau khi gặp Matthew tôi mới thật sự hiểu
được.
Trong cuộc sống
hỗn độn, chúng ta ít khi dạy con cái những chuyện liên quan đến kiếm tiền,
nhưng đồng thời chúng ta lại rất mong con cái sau này có thể thành đạt. Với tư
cách dân tộc giàu có nhất thế giới, người Do Thái tin rằng, muốn con cái trở
nên giàu có, cần phải sớm dạy cho chúng phương pháp kiếm tiền.
Bạn có thể mua
cho con cái đồ chơi, tại sao lại không dạy chúng cách kiếm sống? Đó cũng là tạo
ra niềm vui cho chúng! – Đây là logic của người Do Thái.
Cách làm của
Matthew khiến tôi không thể ngờ tới, nhưng lại không thể không bội phục ông ấy.
Chính mình
sáng tạo cơ hội kiếm tiền tiêu vặt!
Ở nước Mỹ, tiền tiêu vặt của con cái không phải là tiền
cho không. Thay vào đó, các khoản chi này đều được quy ước rõ ràng: con làm
được bao nhiêu việc, thì sẽ cho con bấy nhiêu tiền!
Làm việc nhà để có tiền tiêu vặt (Ảnh: kidspot.com.au)
Làm việc nhà để có tiền tiêu vặt (Ảnh: kidspot.com.au)
Nhưng Matthew cho
rằng, như vậy cũng quá bị động, phương pháp của gia đình ông là: Bảo con trẻ
vào trong sân chơi, xem có thể tự mình làm việc gì hay không. Sau đó chúng trở
về cho cha mẹ biết rằng chúng có thể làm gì, và có thể nhận được bao nhiêu tiền
khi làm việc này.
Quá trình này
nguyên là một cuộc đàm phán: Bọn nhỏ đi khắp nơi tìm nhu cầu, sau đó mới đến
đàm phán với cha mẹ chúng rằng chúng muốn được bao nhiêu tiền công. Như vậy,
chúng sẽ học được cách “đề xuất” và “mặc cả”. Hơn nữa, bọn nhỏ sẽ không nhận
được món tiều tiêu vặt cố định, trừ khi bọn chúng tìm ra cơ hội kiếm tiền. Ở
nước Mỹ, không dễ tìm ôsin, bởi mọi việc nội trợ trong gia đình cơ bản đều là
bọn nhỏ tranh làm.
Từ nhỏ đã bồi dưỡng thói quen quản lý tài sản cho con cái
Quản lý tài sản (Ảnh: WerbeFabrik, Pixabay)
Quản lý tài sản (Ảnh: WerbeFabrik, Pixabay)
Con cái của chúng
tôi có tất cả hai ống tiết kiệm. Với số tiền tụi nhỏ kiếm được, một nửa cho vào
tài khoản chung của gia đình, một nửa cho vào tài khoản mua đồ chơi. Khoản tiền
trong tài khoản mua đồ chơi, bọn nhỏ có thể tùy ý chi tiêu. Nhưng khoản tiền
cho gia đình, cứ sau mỗi nửa năm lại gửi ngân hàng một lần. Tài khoản ở ngân
hàng, mỗi năm sẽ giao cho người quản lý tiền cho chúng (Hai đứa con của chúng
tôi, đứa 7 tuổi, đứa 9 tuổi, mỗi đứa con đều có một người quản lý riêng).
Tại sao chỉ có
người lớn kể chuyện cho con cái nghe?
Hãy để con cái có
năng lực suy nghĩ độc lập (Ảnh: PublicDomainPictures, Pixabay)
Mỗi buổi tối
chúng tôi kể chuyện xưa cho con cái nghe, phần lớn đều là tôi kể, tôi cũng rất
quý trọng khoảng thời gian này, nhưng đôi khi làm việc cả ngày đã rất mệt, tôi
sẽ phàn nàn với Matthew.
Ông liền nói:
“Tại sao bạn không cùng ngồi với bọn nhỏ, rồi giao cho chúng bốn thứ – một
chiếc áo sơ mi, một chiếc cà vạt, một búp bê và một chiếc máy tính xách tay,
rồi bảo chúng kể chuyện cho bạn nghe?”
Sau khi làm vậy,
một tuần lễ có bốn ngày là tôi kể chuyện cho bọn trẻ, ba ngày còn lại bọn nhỏ
kể chuyện cho chúng tôi.
Như vậy, có thể
bồi dưỡng sức sáng tạo, năng lực suy nghĩ độc lập của bọn nhỏ, tương lai chúng
sẽ không ngại diễn thuyết trước mặt nhiều người. Rất nhiều trẻ em đã lên cấp 3
mà vẫn không qua được cái cửa diễn thuyết kia. Thật ra, vì chúng được luyện tập
quá ít. Nếu mong con cái trở nên nổi bật trong tương lai thì những tố chất này
là vô cùng quan trọng.
Trẻ con cũng
có thể học quản lý!
Cần để trẻ con hiểu thế nào là sự chuyên nghiệp (Ảnh: IgorSaveliev, Pixabay)
Matthew thường
xuyên kể những việc trên công ty, loại người nào không xứng với chức danh công
nhân, loại người nào là công nhân chuyên nghiệp.
Lúc ăn cơm bên
ngoài, gặp việc phục vụ không tốt, ông sẽ phân tích cho trẻ, cái gì gọi là dịch
vụ tồi. Hiển nhiên, những điều này không cần phải có trình độ quản lý kinh
doanh mới có thể học được.
Thật ra, chúng ta
mỗi ngày đều gặp được nhiều chuyện như vậy nhưng lại không tận dụng cơ hội để
dạy con cái những điều này. Hiển nhiên bạn không cần phải chờ con cái lớn rồi
mới dùng tiền giúp nó học bù đúng không?
Trách nhiệm
của bậc cha mẹ rốt cuộc là gì?
Hãy cho con nền móng
và công cụ, chứ đừng mua cho con cả ngôi nhà (Ảnh: Bbrest.com)
Khi nghe nói các
bậc cha mẹ ở châu Á thường mua nhà cho con cưới vợ, Matthew và người nhà của
ông vô cùng ngạc nhiên.
Gần đây còn nghe
nói, các biệt thự ở New York bảy phần người mua là đến từ Trung Quốc, trong đó
phần lớn là mua cho con làm nơi đọc sách. Gia đình Matthew đều cảm thấy các bậc
cha mẹ Trung Quốc làm như vậy là không có trách nhiệm đối với con cái.
Dạy cách kiếm
tiền là trách nhiệm của bậc cha mẹ, chứ không phải là kiếm tiền cho con.
Lúc Matthew đến
New York để học, mẹ của ông có một dãy nhà trọ ở trung tâm chợ New York, lúc ấy
ông hỏi mẹ, có thể cho ông vào đó ở không. Mẹ ông nói, con có thể ở, nhưng tiền
thuê nhà thì một đồng cũng không thể thiếu. Sau việc đó, vì suy nghĩ của bản
thân mình mà ông tự thấy hổ thẹn.
Con chúng tôi,
hiện nay một đứa 12 tuổi, một đứa 14 tuổi, không có thói quen ngửa tay xin
tiền. Ngoại trừ làm việc bếp núc kiếm được tiền, chúng đều có con đường phát
tài riêng của mình.
DẠY CON TRẺ.
4 phương pháp dạy con trở thành một nam
tử hán
4 phương pháp dạy con trở thành một nam
tử hán
Mỗi
một cậu bé, nếu như hội tụ 4 nguyên tắc dưới đây, thì con bạn nhất định sẽ là
một cậu bé tuyệt vời.
Nguyên tắc 1:
Bạn hãy để cho con bạn biết, chúng xuất sắc thế nào
Con trai vào
độ tuổi từ 4 đến 5 tuổi, chúng đã có ý thức nhận biết về giới tính, và biết
được bản thân mình là một tiểu “nam tử hán”. Lúc này, cha mẹ nên có ý thức bồi
dưỡng tác phong cho những “nam tử hán” này.
Khi con bạn
ngã, hãy nói với con: Không sao, con hãy tự đứng dậy đi.
Khi con bạn sợ
hãi, hãy nói với con: Con có thể làm được tốt hơn thế.
Khi con bạn
phạm phải sai lầm, hãy nói với con: Nam nhi đại trượng phu dám làm thì dám
chịu.
Khi con không
nghe lời, hãy nói với con: Không để cha mẹ phải phiền lòng, đó mới là một trang
nam tử thực thụ.
Để cho con bạn
từ bé đã hội tụ ý thức của một trang nam tử, thì trách nhiệm của cha mẹ là rất
lớn. Có vô vàn những bằng chứng thực tế đã chứng minh rằng, sự quan tâm, chăm
sóc và lo lắng thái quá của người mẹ, đã làm mất đi khí phách nam tử của con
mình. Nhưng người cha càng nghiêm khắc, thì lại càng thể hiện ra sự buông lỏng
có giới hạn, nó sẽ khiến cho con bạn trở nên kiên cường và dũng cảm. Nó sẽ
khiến con bạn càng nhanh chóng trở thành một trang nam tử ưu tú.
Nguyên tắc 2:
Nhất thiết không được quá cứng nhắc với con cái, mà nên làm bạn với chúng.
Con trai sợ
nhất điều gì?
Rất hiển
nhiên, chúng sợ nhất là không có ai hiểu, không có ai ủng hộ, và không có tự
do.
Con trai không
sợ nhất điều gì?
Nhà nào có con
trai thì có thể đều biết, con trai không sợ nhất là uy hiếp bằng vũ lực, “càng
đánh, chúng sẽ càng cứng đầu.”
Do đó, những
nhà nào có con trai xin hãy nhớ câu châm ngôn này: Nếu như ngay bây giờ mà bạn
không làm bạn với con bạn, thì đến khi chúng trưởng thành, chúng sẽ coi bạn như
“kẻ địch”.
Muốn làm bạn
với chính con trai mình thực ra rất đơn giản:
Hãy cho con
bạn có nhiều quyền được lựa chọn hơn.
Hãy chia sẻ
những vui buồn, thăng trầm trong cuộc sống với con bạn.
Hãy tôn trọng
con bạn, đồng thời vứt bỏ quan niệm “không đánh không nên người” trước đây.
Hãy luôn luôn
để cho con bạn cảm nhận được tình yêu thương của bạn, hãy ước thúc một cách mềm
mỏng chứ không nên khống chế quá cứng nhắc.
Nguyên tắc 3:
Không nên để cho con bạn quá “giàu có”
Chúng tôi nói
đến sự “giàu có” bao gồm 2 khái niệm, một là cha mẹ quá cưng chiều con cái, hai
là để chúng quá đầy đủ về tiền bạc.
Có những cha
mẹ rất cưng chiều còn cái, việc gì cũng làm theo ý con cái.
Có những cha
mẹ rất giàu có, họ thường xuyên cho con rất nhiều tiền tiêu vặt.
Có những cha
mẹ rất có năng lực, những việc lớn nhỏ của con, họ đều làm hết.
Vậy hệ quả của
những việc này là gì?
Nếu như, cha
mẹ quá cưng chiều, sẽ khiến cho trẻ trở nên ích kỷ và không có trách nhiệm. Nếu
như con bạn có quá nhiều tiền, thì chúng sẽ chỉ nghĩ đến tiêu tiền và hưởng
thụ, từ đó quên mất rằng bản thân chúng còn cần phải học tập. Nếu như việc gì
cha mẹ cũng làm giúp thì trẻ em sẽ mất đi năng lực làm việc, khả năng đối diện
với những khó khăn và thất bại trong cuộc sống…
Chính vì lý do
đó, những cha mẹ thông minh sẽ không để cho con mình quá “giàu có”. Họ sẽ cất
giữ một phần sự yêu thương của họ lại, để tìm kiếm và tạo ra những cơ hội, để
con họ được trải nghiệm sự nghèo khó.
Nguyên tắc 4:
Nhân cách của trẻ cần phải được bồi dưỡng từ nhỏ.
Trong cuộc
sống, các bậc phụ huynh đôi khi không biết phải làm sao với con mình.
Khi bạn dạy
chúng phải dũng cảm, thì chúng lại khúm núm.
Khi bạn dạy
chúng phải kiên cường, thì chúng lại hết lần này đến lần khác từ bỏ.
Khi bạn dạy
chúng phải quyết đoán, thì chúng lại lề mề, do dự.
Mỗi khi gặp
phải tình huống như này, thì các bậc phụ huynh lại tự an ủi mình: Đợi đến khi
chúng lớn lên, tự khắc chúng sẽ hiểu…” Tuy nhiên thông thường sự thực và kỳ
vọng của các bậc cha mẹ lại hoàn toàn tương phản.
Nếu như bạn kỳ
vọng vào một đứa trẻ yếu đuối và dễ dàng từ bỏ, đợi đến khi chúng tròn 18 tuổi.
Đột nhiên chúng trở nên mạnh mẽ và quyết đoán. Như vậy có thực tế không?
Nếu như bạn kỳ
vọng vào một đứa trẻ sợ hãi rụt rè, đến khi 20 tuổi. Đột nhiên chúng có khả
năng ngoại giao xuất sắc. Điều đó liệu có thực tế không?
Nếu như bạn hy
vọng vào một đứa trẻ tiêu tiền không biết nghĩ, đến khi 25 tuổi. Chúng bỗng trở
thành một người biết quản lý tài sản như một nhân viên ngân hàng. Đó có thể chỉ
là một giấc mơ đẹp của cá nhân bạn mà thôi.
Bất kể một
người con nào, cũng không thể sống trong những ảo tưởng của cha mẹ chúng. Sự
giáo dục con trẻ cần phải bắt đầu ngay từ khi chúng còn bé. Chúng ta nên giúp
đỡ chúng một cách thiết thực, hướng dẫn chúng dần dần tích lũy những năng lực
và phẩm chất của một người thành công.
Hy vọng những
bậc cha mẹ, trong một tương lai không xa có thể thấy con mình vững bước tiến
tới tương lai. Và nụ cười của niềm hạnh phúc lại xuất hiện trên khuôn mặt những
bậc cha mẹ, tựa như khi chúng mới chào đời.
Hàn Quốc: Thập niên 60 Hàn Quốc rất đói khổ nhưng may thay Hàn Quốc có nhà lãnh đạo Park Chung Hee cam kết 10 năm nữa Hàn Quốc sẽ phát triển và ông ấy làm được chuyện đó!!!
Nhiều
người bảo đọc xong bài này KHÓC, vì thương dân tộc Việt Nam !
Tại sao
Việt Nam không mở to mắt mà học tập Hàn Quốc nhỉ? Riêng mình nó nói với mọi
người cách đây hơn 10 năm trời: Việt Nam nên tìm kiếm và mua bản quyền bộ sách
giáo khoa các môn khoa học tự nhiên của các nước tiên tiến về dịch ra dạy cho
học sinh vừa hiệu quả vừa đỡ tốn kém? Chắc các quan Bộ Giáo dục đà tạo sẽ không
muốn tí nào vì làm như vậy thì họ ăn gì?????Năm 2004 Việt Nam chiếu bộ phim
“Thời đại anh hùng” của Hàn Quốc có đoạn Tổng thống Bak Jeong-hi(Park Chung-hee
–tại vị từ 17/12/1963 đến 26/10/1979) đã khóc vì thấy dân khổ quá và người đã
tuyên bố sau 10 năm nữa nhiều nước trên thế giới phải đến làm thuê cho Hàn Quốc
và sự thật đã đến với họ trong đó có dân VN. Đọc bài này, mình bỗng nhớ tới cái
câu của những năm xưa: Rằng những gì của chuyên môn xin để cho chuyên môn quyết
định. Mặc dù vậy, tất cả những gì của chuyên môn ở xã hội ta luôn có bóng dáng
cao quý của những gì không phải chuyên môn quyết định :D
Kinh nghiệm Hàn Quốc.
Thập niên 60, Hàn
Quốc là 1 trong những nước nghèo đói nhất châu Á. Năm 1968, người Hàn quyết
định thay đổi giáo dục bằng cách bê nguyên sách giáo khoa của người Nhật về
dịch sang tiếng Hàn và giảng dạy, ngoại trừ các môn xã hội như địa lý, lịch sử
và văn học. Lúc đó cũng có nhiều người chỉ trích vì tính sĩ diện của người Hàn
Quốc rất cao, lẽ nào lại không tự soạn được một bộ sách giáo khoa. Nhưng họ vẫn
quyết tâm thực hiện, vì để có chương trình giáo dục đó, người Nhật đã mất cả
trăm năm cải biên từ cách đào tạo của giáo dục phương Tây phù hợp với đặc trưng
châu Á, bắt đầu từ thời Minh Trị Thiên Hoàng. Để rút ngắn thời gian, chẳng có
cách nào ngoài việc lấy kinh nghiệm của người khác, để còn lo việc khác nữa. Vì
Hàn Quốc muốn trở thành một bản sao mới của Nhật, nền kinh tế dựa trên lòng tự
hào dân tộc, tính kỷ luật và đạo đức của toàn thể xã hội.
Đúng 20 năm, đến 1988, Hàn Quốc đăng cai Olympic Seoul, cả thế giới không ai tin vào mắt mình khi thấy kỳ tích bên bờ sông Hàn lại khủng khiếp như thế. Ô-tô, xe máy, dệt nhuộm, hoá chất, đóng tàu, điện tử, bánh kẹo…bên Nhật có cái gì thì bên này có cái đó, dù dân số chỉ bằng 1/3. Không ai biết trong 20 năm đó, cả dân tộc Hàn Quốc đã nắm chặt tay với quyết tâm thoát nghèo như thế nào. Trên tivi chỉ có 2 chương trình là “dạy làm người” và “dạy làm ăn”, từ cái văn minh nhỏ xíu như nụ cười của một nhân viên bán hàng, đến cách quản lý chi phí của một quán cà phê, đến cách tạo dựng một nhà máy. Từ một dân tộc “xin việc”, tức các doanh nghiệp nước ngoài đến đặt nhà máy tại Hàn và thuê lao động Hàn, Hàn Quốc bắt đầu khan hiếm lao động và trở thành dân tộc đi “cho việc”, tức xây dựng các nhà máy ở nước ngoài và hàng triệu người Trung Quốc, Thái Lan, Philippines đứng xếp hàng xin các ông chủ Hàn Quốc cho họ việc làm. Hàn Quốc đã thành công trong việc tiếp nối Nhật Bản thành dân tộc đi cho việc người khác.
Đúng 20 năm, đến 1988, Hàn Quốc đăng cai Olympic Seoul, cả thế giới không ai tin vào mắt mình khi thấy kỳ tích bên bờ sông Hàn lại khủng khiếp như thế. Ô-tô, xe máy, dệt nhuộm, hoá chất, đóng tàu, điện tử, bánh kẹo…bên Nhật có cái gì thì bên này có cái đó, dù dân số chỉ bằng 1/3. Không ai biết trong 20 năm đó, cả dân tộc Hàn Quốc đã nắm chặt tay với quyết tâm thoát nghèo như thế nào. Trên tivi chỉ có 2 chương trình là “dạy làm người” và “dạy làm ăn”, từ cái văn minh nhỏ xíu như nụ cười của một nhân viên bán hàng, đến cách quản lý chi phí của một quán cà phê, đến cách tạo dựng một nhà máy. Từ một dân tộc “xin việc”, tức các doanh nghiệp nước ngoài đến đặt nhà máy tại Hàn và thuê lao động Hàn, Hàn Quốc bắt đầu khan hiếm lao động và trở thành dân tộc đi “cho việc”, tức xây dựng các nhà máy ở nước ngoài và hàng triệu người Trung Quốc, Thái Lan, Philippines đứng xếp hàng xin các ông chủ Hàn Quốc cho họ việc làm. Hàn Quốc đã thành công trong việc tiếp nối Nhật Bản thành dân tộc đi cho việc người khác.
Năm 1988, pháo hoa
thắp sáng 2 bờ sông Hàn, người Hàn Quốc ôm nhau và cười trong nước mắt, hơn 100
quốc gia giàu có nhất trên thế giới miễn visa cho họ, Hàn Quốc giờ đây đã bước
chân vào nhóm 24 quốc gia thịnh vượng nhất loài người. Nhưng thách thức mới lại
xuất hiện, vì bây giờ không phải là Nhật Bản nữa, mà là Hồng Kông và Singapore,
2 cực hút nam châm của cả châu Á về tài chính, thương mại và giải trí.
Phim Hồng Kông tràn
ngập thị trường và không có đối thủ. Người Hàn tuyển chọn ngay 2000 sinh viên
ưu tú nhất, cử sang Holywood, điên cuồng học hành, từ đạo diễn, diễn viên, phục
trang đạo cụ …4 năm sau tốt nghiệp, năm 1992, những bộ phim Hàn Quốc đầu tiên
ra đời như Cảm xúc, mối tình đầu, hoa cúc..với một thế hệ diễn viên đẹp từng
milimet và hợp nhãn người châu Á. Ngành làm phim phối hợp với ngành thời trang,
mỹ phẩm và hàng tiêu dùng, bắt đầu xâm nhập vào các thị trường. Đại sứ quán Hàn
Quốc tại các nước có nhiệm vụ dịch thuật ra tiếng địa phương và tặng không cho
các đài truyền hình, tạo ra làn sóng Hanluy nổi tiếng. Người Nhật điên cuồng,
người Trung Quốc điên đảo, các nước Đông Nam Á thì chỉ biết ụ pa ơi, ụ pa hỡi.
Phim Hồng Kông bị đá văng ra khỏi thị trường cho thuê băng đĩa.
Năm 1988, ngoài 2000
người đi Holywood để xây dựng công nghiệp điện ảnh, ngần ấy người được cử đi
Milan và Paris để học về thời trang, mỹ phẩm. Các tập đoàn như xe Kia, Samsung,
Hyundai còn thuê cả ê-kip thiết kế của các hãng xe Đức như Mercedes, BMW làm
việc cho họ, với tham vọng xuất khẩu xe sang Mỹ và châu Âu. Muốn bán cho Tây
thì bao bì nhãn mác phải có óc thẩm mỹ của Tây, chứ kiểu” tròn tròn xinh xinh”
của dân châu Á, tụi Tây không thích, không bán được. Có những năm, những mẫu xe
của Hyundai bán chạy nhất ở Bắc Mỹ và châu Âu. Người Mỹ bắt đầu nhìn người Hàn
với ánh mắt khác, ngưỡng mộ và ngạc nhiên, thích thú.
Ngoài ra, những sinh
viên giỏi toán nhất được hướng theo ngành tài chính ở các đại học lớn ở Mỹ, với
tham vọng Seoul thành một London, New York. Các quỹ đầu tư ra đời, tự tìm kiếm
các nhà máy mới khởi nghiệp be bé để rót tiền vào, tham gia vào quản trị. Không
chỉ trích, chỉ góp sức góp trí để xây dựng. Một người Hàn giàu có là cả dân tộc
Hàn giàu. Hệ thống bán lẻ Lotte phải có nghĩa vụ mang hàng hoá Hàn đi khắp nơi,
ông lớn Samsung bắt đầu tuyển dụng những sinh viên giỏi nhất châu Á về cho học
bổng thạc sĩ miễn phí với điều kiện tốt nghiệp xong phải mấy năm phục vụ cho
họ. Họ gom trí tuệ của cả châu Á để chinh phục thị trường điện thoại thông minh
và máy tính bảng, cạnh tranh đối đầu với Apple, đối đầu với cả một tập thể trí
tuệ thung lũng Silicone, cứ như Airbus của châu Âu cạnh tranh với Boeing vậy.
Người Hàn Quốc, dù
dân thường hay sếp lớn, tất tần tật mọi thứ họ dùng phải Made in Korea, dù lúc
sản phẩm kém cỏi còn xấu xí và đầy lỗi của thập niên bảy mươi hay hiện đại tinh
xảo như bây giờ. Nếu người tiêu dùng không ủng hộ sản phẩm nhem nhuốc của thời
khởi nghiệp, thì doanh nghiệp còn tồn tại đâu mà có sản phẩm tinh xảo sau này?
Tony nhớ lần đi Hàn
đầu tiên, mùa thu năm 2005, bà chị ở VN cẩn thận ghi tên mấy nhãn hiệu mỹ phẩm
ưa thích của chị ấy cho mình mua giùm. Ở cửa hàng mỹ phẩm, cô bán hàng mặc bộ
váy veston đen, chạy như bay lấy hết sản phẩm này đến sản phẩm khác cho Tony
xem, đều là của Hàn cả. Do tiếng Anh không nói tốt nên cô cứ giải thích bằng
tiếng Hàn đến lúc giọng khàn đặc. Đến lúc Tony lấy tay chỉ hộp phấn Lancom, thì
cô thất vọng oà khóc. Cô khóc vì cô đã không thành công khi tình yêu nước của
cô không thuyết phục được khách hàng. Tony nhìn cô ấy sững sờ, lẽ nào chỉ là 1
cô gái bán hàng bình thường mà có lòng yêu đất nước mãnh liệt thế sao? Tony
thôi bèn mua mấy hộp mỹ phẩm của Hàn, dù chẳng biết có tốt không, vì kính phục
quá. Lúc Tony bước ra khỏi cửa hàng, ngoái lại vẫn thấy cổ gập đầu cung kính.
Ngoài phố, gió bắt
đầu lạnh, từng tốp học sinh chạy tập thể dục rầm rập trên vỉa hè, những chiếc
áo khoác thêu cờ quốc gia ở sau lưng. Và Tony biết, sau lưng của mỗi công dân
luôn là tổ quốc.
<
TUYỂN DỤNG NHÂN SỰ CỦA CÔNG TY LỚN
Kinh nghiệm tuyển nhân sự
từ Microsoft
Những
người phỏng vấn tuyển lựa người tài đánh giá rất cao những câu trả lời thông
minh và độc đáo. Bạn có biết một số người khờ khạo đã cố gắng gửi đến nhà tuyển
dụng những bản sơ yếu lý lịch hết sức độc đáo để mong gây được sự chú ý?
Hành động đó rất hiếm khi phát huy tác dụng, nhưng trong lúc phỏng vấn, một câu trả lời tốt mang tính sáng tạo sẽ làm cho ứng viên trở nên nổi bật.
Nguyên tắc Hippocrates
Joel Spolsky - Tổng giám đốc hãng Fog Creek Software tại News York - cho rằng phương pháp tuyển nhân sự phải được xây dựng nhằm phát hiện được ra hai loại người: thứ nhất là loại người thông minh nhưng không thành công, thứ hai là thành công nhưng không thông minh. Các công ty hoạt động trong lĩnh vực cạnh tranh cao cần phải tránh tuyển dụng cả hai dạng người này.
“Những người thông minh nhưng không thành công thường có bằng cấp tiến sĩ, làm việc tại các công ty lớn, nhưng ở đó chẳng ai biết đến tên tuổi của anh ta chỉ bởi họ là những người hoàn toàn không thực tế”, Spolsky giải thích. "Còn những người thành công nhưng không thông minh thường dễ phạm phải những sai lầm ngu ngốc để rồi sau đó người khác sẽ phải chỉnh sửa sai lầm cho họ”. Hai loại người này rất dễ lầm với loại người thứ ba rất cần cho các công ty: đó là vừa thông minh vừa thành công.
Sau khi động não để tìm cách giải quyết một vấn đề phức tạp, ứng viên tham gia một cuộc tuyển lựa người tài cần phải lựa chọn được một ý tưởng tối ưu. Đây cũng chính là lúc có thể kiểm tra óc phán đoán của ứng viên. Tiếp đó ứng viên phải đi sâu vào một số tiểu tiết cũng như phát triển các lập luận cần thiết để biến ý tưởng đã chọn thành câu trả lời hoàn chỉnh. Điều quan trọng là phải bổ khuyết được tất cả các chỗ yếu và giải quyết được tất cả các mâu thuẫn chính.
“Những ứng viên xuất sắc thường có khả năng tiến lên phía trước, thậm chí ngay cả khi bạn cố tình cản trở họ”, Spolsky nói.
Hành động đó rất hiếm khi phát huy tác dụng, nhưng trong lúc phỏng vấn, một câu trả lời tốt mang tính sáng tạo sẽ làm cho ứng viên trở nên nổi bật.
Nguyên tắc Hippocrates
Joel Spolsky - Tổng giám đốc hãng Fog Creek Software tại News York - cho rằng phương pháp tuyển nhân sự phải được xây dựng nhằm phát hiện được ra hai loại người: thứ nhất là loại người thông minh nhưng không thành công, thứ hai là thành công nhưng không thông minh. Các công ty hoạt động trong lĩnh vực cạnh tranh cao cần phải tránh tuyển dụng cả hai dạng người này.
“Những người thông minh nhưng không thành công thường có bằng cấp tiến sĩ, làm việc tại các công ty lớn, nhưng ở đó chẳng ai biết đến tên tuổi của anh ta chỉ bởi họ là những người hoàn toàn không thực tế”, Spolsky giải thích. "Còn những người thành công nhưng không thông minh thường dễ phạm phải những sai lầm ngu ngốc để rồi sau đó người khác sẽ phải chỉnh sửa sai lầm cho họ”. Hai loại người này rất dễ lầm với loại người thứ ba rất cần cho các công ty: đó là vừa thông minh vừa thành công.
Sau khi động não để tìm cách giải quyết một vấn đề phức tạp, ứng viên tham gia một cuộc tuyển lựa người tài cần phải lựa chọn được một ý tưởng tối ưu. Đây cũng chính là lúc có thể kiểm tra óc phán đoán của ứng viên. Tiếp đó ứng viên phải đi sâu vào một số tiểu tiết cũng như phát triển các lập luận cần thiết để biến ý tưởng đã chọn thành câu trả lời hoàn chỉnh. Điều quan trọng là phải bổ khuyết được tất cả các chỗ yếu và giải quyết được tất cả các mâu thuẫn chính.
“Những ứng viên xuất sắc thường có khả năng tiến lên phía trước, thậm chí ngay cả khi bạn cố tình cản trở họ”, Spolsky nói.
Người
ta thường nhắc đến “vở kịch ba màn” của Microsoft trong quá trình tuyển lựa
nhân viên. Màn thứ nhất chỉ đơn thuần là việc phỏng vấn tuyển lựa sơ bộ qua
điện thoại. Trong cuộc phỏng vấn mở màn này, ứng viên thường gặp phải những câu
hỏi truyền thống, còn những bài toán đố rất ít khi được áp dụng ở đây.
Những câu trả lời qua điện thoại của ứng viên sẽ giúp nhà tuyển dụng ra quyết định liệu có nên mời ứng viên đến trụ sở chính của Microsoft ở Redmond (bang Washington, Mỹ) hoặc ở những nơi khác để tham dự các màn tiếp theo của “vở kịch” hay không. “Vở kịch” phỏng vấn tiếp theo thường kéo dài cả một ngày. Trong quá trình phỏng vấn, nhân viên tuyển nhân sự của Microsoft thường bí mật trao đổi ý kiến với nhau thông qua thư điện tử hoặc các cách khác mà họ qui ước với nhau.
Nguyên tắc chủ yếu của Microsoft trong khâu phỏng vấn tuyển dụng rất giống với nguyên tắc nổi tiếng của Hippocrates là “không gây hại”. Mục đích trước hết của tập đoàn là ngăn chặn mọi khả năng tuyển nhầm phải những ứng viên tồi, thậm chí nếu điều này đôi khi có thể đồng nghĩa với việc để vuột mất những ứng viên phù hợp. Chính vì nguyên tắc này mà rất ít khi nhân viên Microsoft phải thôi việc.
“Món quà tốt nhất dành tặng cho các đối thủ cạnh tranh của chúng ta chính là các quyết định tuyển nhân sự sai lầm”, David Pritchard, giám đốc bộ phận tuyển dụng của Microsoft, nói.
Đối diện những “vở kịch”
Hẳn nhiên là các ứng viên khi đến dự phỏng vấn ở Microsoft đều không thể biết rằng các "màn diễn" tình huống thường xuyên xảy ra. Tình huống này cũng xuất hiện trong danh sách dài ngoằn những lời khuyên dành cho ứng viên chuẩn bị phỏng vấn ở Microsoft trên trang web của tập đoàn: nếu trong tiến trình phỏng vấn, bạn có ý nghĩ muốn đánh giá xem việc trả lời của mình diễn ra có thuận lợi hay không thì hãy cố quên nó đi.
Đừng thất vọng nếu bạn trả lời không đúng một câu hỏi nào đó, có thể cảm giác của bạn khác với sự thật. (Chuyện này vẫn thường xảy ra trong các cuộc thi, khi mà bạn cảm thấy mình đang làm sai bét nhưng thực tế lại không hẳn vậy, hoặc ngược lại). Đừng đánh mất bản thân, những ứng viên như vậy mới chính là những người mà chúng tôi cần.
Một ứng viên vốn được mô tả như là một “tay chơi” sành sỏi đã len lỏi qua được tất cả những vòng phỏng vấn sơ bộ và lọt vào cuộc phỏng vấn cuối cùng, và người phỏng vấn chính là Karen Fries. Cô gái này là một nhân vật quan trọng của Tập đoàn Microsoft, là người đã phát minh ra cái món “wizards” trong các phần mềm của Microsoft chuyên gợi ý, trợ giúp người sử dụng máy tính thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Fries là một phụ nữ rất hấp dẫn. Chàng thanh niên kia khi nhìn thấy Fries lại nghĩ rằng tất cả những cuộc phỏng vấn quan trọng đã qua và đây là “phần thưởng” dành cho những câu trả lời xuất sắc, và “cô thư ký” này được cử đến chỉ để nói chuyện phiếm với anh.
Cuối cùng, trong thư điện tử gửi cho các đồng nghiệp, Fries nhận xét về ứng viên đó độc địa đến nỗi cho đến tận bây giờ nó vẫn là ví dụ điển hình ở tập đoàn này, nơi không thiếu những lời xỏ xiên, độc địa được dùng để đánh giá và nhận xét người khác. Chàng thanh niên “xuất sắc” đó đã không được nhận vào làm việc.
Rất khó tìm được lời giải đáp khôn khéo, đầy đủ cho những câu hỏi “không hợp lý lắm” dưới áp lực căng thẳng. Áp lực công kích trong cuộc họp báo vào tháng 3/1998 đã buộc chính Bill Gates phải “lớn tiếng phẫn nộ và tỏ ý khinh bỉ những người đã tỏ ra nghi ngờ hoạt động kinh doanh của ông”.
Tờ Washington Post thuật lại: “Ông đã bỏ qua không trả lời một câu hỏi mà ông cho là “không công bằng” và một câu khác vì “không trung thực”. “Thôi đủ rồi!” - ông sốt ruột ngắt lời một nhà báo. “Cho tôi thở một chút!”, giây lát sau ông lại nói với một nhà báo khác”. Rất nhiều ứng viên có cảm giác y như thế khi tham gia cuộc phỏng vấn tuyển dụng. Dù thích hay không bạn vẫn có thể sẽ phải đối diện với những câu hỏi đầy mưu mẹo và không dễ trả lời ở lần phỏng vấn tiếp theo.
Có bao nhiêu trạm xăng ở nước Mỹ? Câu hỏi này quả là khó nhưng không phải là không thể trả lời. Đáp số của bài toán này giúp để tính số lượng trạm xăng ở Mỹ và ở những nơi khác. Trung bình mỗi người dân Mỹ có một ôtô? Không đúng. Hai người một cái? Con số này chắc gần đúng hơn.
Vậy nếu dân số Mỹ là 300 triệu, tức nước Mỹ có khoảng 150 triệu ôtô, trung bình một ôtô cần phải đổ xăng một lần trong tuần. Vì vậy, trong một tuần tất cả các trạm xăng phải phục vụ số ôtô đúng bằng tổng số xe trong nước. Số giờ trong một tuần là 24x7, nhưng không phải tất cả các trạm xăng đều làm việc 24 giờ trong tuần.
Giả sử trung bình một trạm xăng làm việc 100 giờ/tuần, nếu đổ xăng cho một xe mất 6 phút tức mỗi máy bơm ở trạm xăng trong một giờ có thể phục vụ 10 ôtô. Những trạm xăng lớn ở những chỗ đông dân có thể đặt nhiều máy bơm và ngược lại có những trạm xăng rất ít khách, giả sử trung bình mỗi trạm xăng một giờ phục vụ 10 ôtô. Vậy trung bình một tuần, một trạm phục vụ 100x10 lần, hay 1.000 ôtô.
Có nghĩa số trạm xăng ở nước Mỹ bằng 150 triệu/1.000 = 150.000. Kết quả của sự đánh giá này gần sát với sự thật.
Joel Spolsky động viên những người có khả năng rằng nhà tuyển dụng luôn biết cách khuyến khích bạn vượt qua những khó khăn, vấn đề là bạn có kích hoạt bộ não của bạn sáng tạo hay không.
Vậy bạn phải chuẩn bị như thế nào để vượt qua những trắc nghiệm “nát óc”? Sau đây là những gợi ý cho bạn:
- Trước tiên hãy xác định xem người ta đang mong đợi câu trả lời thuộc dạng nào (độc thoại hay đối thoại).
- Lời giải đầu tiên hiện ra trong đầu thường sai.
- Những câu hỏi dài, phức tạp thường có câu trả lời đơn giản.
- Những câu hỏi đơn giản luôn đòi hỏi câu trả lời phức tạp.
- Nếu bị rơi vào tình trạng bế tắc, hãy thử liệt kê tất cả các giả thiết bạn có được. Hãy suy nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra khi bạn lần lượt loại bỏ từng giả thiết đó.
Những câu trả lời qua điện thoại của ứng viên sẽ giúp nhà tuyển dụng ra quyết định liệu có nên mời ứng viên đến trụ sở chính của Microsoft ở Redmond (bang Washington, Mỹ) hoặc ở những nơi khác để tham dự các màn tiếp theo của “vở kịch” hay không. “Vở kịch” phỏng vấn tiếp theo thường kéo dài cả một ngày. Trong quá trình phỏng vấn, nhân viên tuyển nhân sự của Microsoft thường bí mật trao đổi ý kiến với nhau thông qua thư điện tử hoặc các cách khác mà họ qui ước với nhau.
Nguyên tắc chủ yếu của Microsoft trong khâu phỏng vấn tuyển dụng rất giống với nguyên tắc nổi tiếng của Hippocrates là “không gây hại”. Mục đích trước hết của tập đoàn là ngăn chặn mọi khả năng tuyển nhầm phải những ứng viên tồi, thậm chí nếu điều này đôi khi có thể đồng nghĩa với việc để vuột mất những ứng viên phù hợp. Chính vì nguyên tắc này mà rất ít khi nhân viên Microsoft phải thôi việc.
“Món quà tốt nhất dành tặng cho các đối thủ cạnh tranh của chúng ta chính là các quyết định tuyển nhân sự sai lầm”, David Pritchard, giám đốc bộ phận tuyển dụng của Microsoft, nói.
Đối diện những “vở kịch”
Hẳn nhiên là các ứng viên khi đến dự phỏng vấn ở Microsoft đều không thể biết rằng các "màn diễn" tình huống thường xuyên xảy ra. Tình huống này cũng xuất hiện trong danh sách dài ngoằn những lời khuyên dành cho ứng viên chuẩn bị phỏng vấn ở Microsoft trên trang web của tập đoàn: nếu trong tiến trình phỏng vấn, bạn có ý nghĩ muốn đánh giá xem việc trả lời của mình diễn ra có thuận lợi hay không thì hãy cố quên nó đi.
Đừng thất vọng nếu bạn trả lời không đúng một câu hỏi nào đó, có thể cảm giác của bạn khác với sự thật. (Chuyện này vẫn thường xảy ra trong các cuộc thi, khi mà bạn cảm thấy mình đang làm sai bét nhưng thực tế lại không hẳn vậy, hoặc ngược lại). Đừng đánh mất bản thân, những ứng viên như vậy mới chính là những người mà chúng tôi cần.
Một ứng viên vốn được mô tả như là một “tay chơi” sành sỏi đã len lỏi qua được tất cả những vòng phỏng vấn sơ bộ và lọt vào cuộc phỏng vấn cuối cùng, và người phỏng vấn chính là Karen Fries. Cô gái này là một nhân vật quan trọng của Tập đoàn Microsoft, là người đã phát minh ra cái món “wizards” trong các phần mềm của Microsoft chuyên gợi ý, trợ giúp người sử dụng máy tính thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau.
Fries là một phụ nữ rất hấp dẫn. Chàng thanh niên kia khi nhìn thấy Fries lại nghĩ rằng tất cả những cuộc phỏng vấn quan trọng đã qua và đây là “phần thưởng” dành cho những câu trả lời xuất sắc, và “cô thư ký” này được cử đến chỉ để nói chuyện phiếm với anh.
Cuối cùng, trong thư điện tử gửi cho các đồng nghiệp, Fries nhận xét về ứng viên đó độc địa đến nỗi cho đến tận bây giờ nó vẫn là ví dụ điển hình ở tập đoàn này, nơi không thiếu những lời xỏ xiên, độc địa được dùng để đánh giá và nhận xét người khác. Chàng thanh niên “xuất sắc” đó đã không được nhận vào làm việc.
Rất khó tìm được lời giải đáp khôn khéo, đầy đủ cho những câu hỏi “không hợp lý lắm” dưới áp lực căng thẳng. Áp lực công kích trong cuộc họp báo vào tháng 3/1998 đã buộc chính Bill Gates phải “lớn tiếng phẫn nộ và tỏ ý khinh bỉ những người đã tỏ ra nghi ngờ hoạt động kinh doanh của ông”.
Tờ Washington Post thuật lại: “Ông đã bỏ qua không trả lời một câu hỏi mà ông cho là “không công bằng” và một câu khác vì “không trung thực”. “Thôi đủ rồi!” - ông sốt ruột ngắt lời một nhà báo. “Cho tôi thở một chút!”, giây lát sau ông lại nói với một nhà báo khác”. Rất nhiều ứng viên có cảm giác y như thế khi tham gia cuộc phỏng vấn tuyển dụng. Dù thích hay không bạn vẫn có thể sẽ phải đối diện với những câu hỏi đầy mưu mẹo và không dễ trả lời ở lần phỏng vấn tiếp theo.
Có bao nhiêu trạm xăng ở nước Mỹ? Câu hỏi này quả là khó nhưng không phải là không thể trả lời. Đáp số của bài toán này giúp để tính số lượng trạm xăng ở Mỹ và ở những nơi khác. Trung bình mỗi người dân Mỹ có một ôtô? Không đúng. Hai người một cái? Con số này chắc gần đúng hơn.
Vậy nếu dân số Mỹ là 300 triệu, tức nước Mỹ có khoảng 150 triệu ôtô, trung bình một ôtô cần phải đổ xăng một lần trong tuần. Vì vậy, trong một tuần tất cả các trạm xăng phải phục vụ số ôtô đúng bằng tổng số xe trong nước. Số giờ trong một tuần là 24x7, nhưng không phải tất cả các trạm xăng đều làm việc 24 giờ trong tuần.
Giả sử trung bình một trạm xăng làm việc 100 giờ/tuần, nếu đổ xăng cho một xe mất 6 phút tức mỗi máy bơm ở trạm xăng trong một giờ có thể phục vụ 10 ôtô. Những trạm xăng lớn ở những chỗ đông dân có thể đặt nhiều máy bơm và ngược lại có những trạm xăng rất ít khách, giả sử trung bình mỗi trạm xăng một giờ phục vụ 10 ôtô. Vậy trung bình một tuần, một trạm phục vụ 100x10 lần, hay 1.000 ôtô.
Có nghĩa số trạm xăng ở nước Mỹ bằng 150 triệu/1.000 = 150.000. Kết quả của sự đánh giá này gần sát với sự thật.
Joel Spolsky động viên những người có khả năng rằng nhà tuyển dụng luôn biết cách khuyến khích bạn vượt qua những khó khăn, vấn đề là bạn có kích hoạt bộ não của bạn sáng tạo hay không.
Vậy bạn phải chuẩn bị như thế nào để vượt qua những trắc nghiệm “nát óc”? Sau đây là những gợi ý cho bạn:
- Trước tiên hãy xác định xem người ta đang mong đợi câu trả lời thuộc dạng nào (độc thoại hay đối thoại).
- Lời giải đầu tiên hiện ra trong đầu thường sai.
- Những câu hỏi dài, phức tạp thường có câu trả lời đơn giản.
- Những câu hỏi đơn giản luôn đòi hỏi câu trả lời phức tạp.
- Nếu bị rơi vào tình trạng bế tắc, hãy thử liệt kê tất cả các giả thiết bạn có được. Hãy suy nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra khi bạn lần lượt loại bỏ từng giả thiết đó.
MỘT BÀI VIẾT VỀ NƯỚC MỸ QUÁ LẠC HẬU
Xin lỗi, nước Mỹ còn lâu mới bằng chúng ta!!!
Chủ nhật, 24/08/2014, 19:00 (GMT+7)
(Văn hóa)
- Tôi có thời gian qua Mỹ
khá lâu. Và nói thật đến giờ này tôi vẫn còn thấy hối hận vì sự lựa chọn đó!
Truyền thông phương Tây đã khiến chúng ta mê muội rằng Hoa Kỳ là một xứ sở hiện
đại! Tôi đã từng ôm giấc mộng được học tập ở đó, đã tìm mọi cách để tới được
cái xứ sở siêu cường đó. Nhưng than ôi những gì tôi chứng kiến ở Hoa Kỳ rất
đáng thất vọng!
1. Công nghiệp
Nước Mỹ thật ra chỉ là một làng quê khổng lồ chậm phát
triển!
Hồi trung học, chúng ta đã được dạy rằng, công nghiệp
càng phát triển bao nhiêu thì môi trường càng bị xâm hại bấy nhiêu.
Chúng ta biết rằng một thành phố công nghiệp tất phải có
nhiều ống khói, nhiều nhà máy và khói bụi khắp nơi. Đó là biểu tượng của sự
công nghiệp hóa. Thế mà ở tại xứ Cờ Hoa này lại không có một cái ống khói nào!
Họa hoằn lắm mới thấy một vài cái nhỏ tí ti để trang trí nhà cửa thôi!
Và ở Mỹ bạn cũng chỉ thấy toàn sông hồ trong sạch thôi.
Chả tìm đâu ra những nhà máy giấy, nhà máy luyện thép bên bờ sông! Không khí
trong lành thanh khiết này là dấu hiệu của một xã hội sơ khai chứ gì nữa! Chả
có dấu vết gì của công nghiệp hóa cả!
2. Kinh tế
Người Mỹ hầu như không biết làm kinh tế! Bạn biết đấy,
nước họ có cơ man nào là xa lộ tỏa đi mọi hướng, vươn đến mọi làng mạc xa xôi,
thế mà tịnh không thấy một trạm thu phí nào! Thế là mất toi cả núi vàng!
Ước gì tôi có thể xây dựng vài cái trạm thu phí nhỉ! Chắc
chắn non tháng đã gom đủ tiền mua được cả tòa lâu đài trông ra Đại Tây Dương ấy
chứ!
Hai bên xa lộ còn những cụm hồ hoang sơ tĩnh lặng. Thế mà
chính quyền cứ để mặc cho lũ chim trời cá nước thỏa sức vẫy vùng, không nghĩ
đến việc xây dựng vườn cảnh để thu lợi. Người Mỹ rõ ràng là không có đầu óc
kinh tế tí tẹo nào.
3. Xây dựng
Trình độ xây dựng của người Mỹ còn sơ khai lắm. Ngoài một
số ít tòa nhà chọc trời tại các thành phố lớn, tôi dám chắc bạn rất ít gặp
những công trình bê tông ở nước Mỹ. Nhà của người Mỹ thường làm bằng gỗ và vài
thứ vật liệu nhẹ khác.
Thử nghĩ mà xem, đến giờ này mà gỗ vẫn còn được dùng để
xây dựng nhà cửa, thì có thể nói là trình độ kiến trúc của ngoại bang này còn
thua xa trình độ của triều đại nhà của chúng ta xưa kia ấy chứ!
4. Văn hóa
Người Mỹ có cách suy nghĩ thật là lạc hậu và khờ khạo.
Hồi mới tới Mỹ, tôi thuê một xe chở hành lý giá 3 đô la.
Nhưng tôi lại không có tiền lẻ. Một người Mỹ liền trả dùm tôi 3 đô la đó, và
thấy tôi lỉnh kỉnh đồ đạc nên còn giúp mang lên xe nữa ! Người Mỹ cũng luôn sẵn
sàng mở cửa giúp tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không? Thế đấy!
Ở Trung Quốc, mấy chuyện này chỉ có vào thời Lôi Phong
tức là vào những năm 50, 60 của thế kỷ trước thôi – còn bây giờ lối cư xử đó
quá ư lạc hậu. (Lôi Phong là một thanh niên mà thời Mao thường nhắc tới như một
tấm gương về đạo đức).
Hồi đó người ta chuộng lối sống “đạo đức giả” nhưng bây
giờ chúng ta không như vậy nữa. Bây giờ chúng ta nên sống thực dụng trần trụi,
đó mới là hiện đại chứ ! Tư duy của người Mỹ lạc hậu hơn chúng ta hàng mấy thập
kỷ, và không có dấu hiệu nào cho thấy họ có thể bắt kịp chúng ta cả!
5. Ẩm thực
Người Mỹ làm như không biết thưởng thức thịt thú rừng.
Một đêm nọ, tôi cùng các bạn cùng lớp lái xe đi đến một
thành phố khác, thình lình có mấy con nai nhảy xổ ra. Anh bạn tôi lập tức thắng
lại và bẻ sang hướng khác để tránh. Ai cũng biết tai nạn loại này có thể làm
hỏng cả chiếc xe. Thế mà chính quyền đành bó tay không biết phải xử lý tụi thú
hoang này như thế nào cơ đấy!
Người Mỹ làm như cũng không biết ăn thịt thú rừng, thậm
chí không có nhà hàng nào bán thịt thú rừng, họ chả thiết đến loại thịt thú
rừng thơm ngon bổ như hươu nai, và cũng chả thiết lấy sừng bọn thú này để kiếm
bộn tiền!
Người Mỹ vẫn sống cùng những con thú hoang dã đó, thậm
chí còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Quả thật đó là một xã hội còn
quá sơ khai!
6. Phong cách
Người Mỹ làm như không biết tự trọng!
Các giáo sư Mỹ không quan tâm nhiều đến bề ngoài, họ
không hề có cái gọi là phong thái bác học. Giáo sư Davis chẳng hạn, là một giáo
sư tâm lý học cực kỳ nổi tiếng thế mà vào giờ nghỉ ông ấy cũng thường ăn bánh
bích quy với sinh viên trong văn phòng của mình, và bàn tán xôm tụ với họ về bộ
phim 21, hay về minh tinh Trung Quốc Chương Tử Di ! Ông cũng không có phong
cách uy nghi của một nhà bác học, và điều đó làm tôi thất vọng ghê gớm!
Các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ cũng không bao giờ ghi
hai chữ Ph.D. lên danh thiếp của mình như ở nước ta. Họ thậm chí cũng không
biết cách thể hiện vị thế của mình. Thành ra những người học với những ông thầy
như vậy nếu trở thành những quan chức thì làm sao biết cách đi đứng nói năng
cho đúng bộ lệ đây!
Còn ở Trung Quốc, giờ đây các công chức dường như rất
biết cách để thu hút sự kính trọng của dân chúng, thậm chí đến cả vị giám đốc
của một cơ quan tầm tầm ở Trung Quốc có khi còn uy thế hơn cả Tổng Thống Mỹ cơ
đấy ! Một công dân hạng ba của Trung Quốc có khi còn xa một công dân hạng nhất
của Mỹ là vậy!
7. Học đường
Học sinh tiểu học Mỹ chả có lý tưởng cao xa gì sất.
Chúng không hề có ý định đi học để trở thành ông này bà
nọ trong chính quyền! Không hề có học đường nào dành cho chủ tịch, bí thư, ủy
viên tương lai, như tôi đã từng thấy hồi còn nhỏ ở quê nhà. Các em không có bài
tập về nhà. Bài tập về nhà kiểu như các học sinh như các học sinh Trung Quốc là
khá xa lạ ở Mỹ.
Trường học ở Mỹ chú trọng đến đạo đức, trước hết để giúp
cho các đứa trẻ trở nên những công dân có đủ tư cách, sau đó mới tính đến
chuyện lý tưởng lâu dài. Trở thành công dân có đủ tư cách ư? Một quan niệm nghe
mới cổ hủ làm sao!
8. Y tế
Người Mỹ làm lớn chuyện một cách kỳ cục khi có bệnh.
Đầu tiên họ đi bác sĩ khám bệnh, rồi bác sĩ kê toa. Rồi
cầm toa đó đi mua thuốc, mua xong còn phải nghe dược sĩ hướng dẫn sử dụng … ôi
chao mọi việc chẳng thể nhanh gọn như ở Trung Quốc… Tôi chả hiểu tại sao ở Mỹ
lại phân biệt việc khám bệnh với việc bán thuốc… mà lẽ ra nên tách rời lợi
nhuận với trách nhiệm!
Rõ ràng là các bệnh viện ở Hoa Kỳ không biết kiếm tiền
mà! Sao lại phải nói tên thuốc cho bệnh nhân biết chứ?… chỉ có như vậy họ mới
độc quyền bán thuốc với giá cao gấp cả chục lần cơ mà! Có quá nhiều cơ hội làm
ăn béo bở thế mà họ không biết tranh thủ khai thác, rõ ràng kinh tế thị trường
tư bản chủ nghĩa ở Mỹ đã chết rồi!
9. Báo chí
Ý kiến của công chúng Mỹ thật chả ra làm sao!
Đôi khi tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn với sự ngu dốt và khờ
khạo của người Mỹ.
Chẳng hạn khi họ biết Trung Quốc có đài truyền hình và
báo chí, họ đã hỏi tôi một câu ngu dốt như thế này: Hóa ra Trung Quốc cũng có
báo chí à? Nghe mà bực cả người!
Chúng ta có những tờ báo tiếng Trung được Bộ Truyền Thông
cho phép ấn hành sau khi đã rà soát một cách cẩn mật đấy chứ. Báo của chúng ta
toàn là những bài ca tụng lãnh tụ lên mây cả, có đâu như báo Mỹ, công chúng
đóng góp phê bình loạn cả lên, thậm chí còn dám “chửi” cả tổng thống nữa cơ
đấy!
Báo chí chúng ta đâu có chuyện công khai mấy vụ bê bối
của quan chức, bởi nếu cứ tung hê lên thì sau này ai mà muốn làm lãnh đạo nữa
chứ !
10. Tâm linh
Người Mỹ có đời sống tinh thần hết sức vô vị nhạt nhẽo.
Tôi chả hiểu tại sao trước mỗi bữa ăn họ lại lẩm bẩm mấy
câu kinh thánh nghe hết sức khờ khạo: “Cầu Chúa phù hộ nước Mỹ”.
Thật là buồn cười quá đi: Nếu Chúa phù hộ nước Mỹ thì làm
sao lại để nước Mỹ lạc hậu, sơ khai, đơn giản đến thế này? Cầu Chúa có ích lợi
gì chứ? Thực tế nhất là bạn nên dành thời gian đó để đi lễ thủ trưởng như ở
nước ta!
Đó mới đúng là hiện đại chứ lỵ!
11. Lối sống
Người Mỹ chả có khái niệm về thời gian.
Bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ, người Mỹ đều ngoan ngoản
đứng vào hàng chờ đợi… Còn chúng ta – như bạn biết đấy – khôn hơn nhiều!
Bất kể đám đông như thế nào, chúng ta vẫn có kỹ năng chen
lấn tuyệt vời, điều này giúp tiết kiệm thời gian, và tránh được sự mệt mõi khi
đứng chờ !
Nếu ai đó biết đi cổng sau thì kết quả tiết kiệm thời
gian còn tuyệt hơn nữa..
Thế mà những người Mỹ lẩm cẩm lại không biết đến những điều
hay ho đó cơ chứ!
12. Mua bán
Những cửa hàng ở Mỹ có một phong cách buôn bán hết sức vô
lý: bạn có thể đem trả lại hàng hóa vài tuần sau khi đã mua về mà thậm chí cũng
không cần nêu lý do. Ở ta thì làm gì có chuyện cho đổi hàng mà không hò hét
quát tháo nhau ra trò chứ!
13. An toàn
Nước Mỹ không an toàn chút nào! Tôi nói điều này bởi có
tới 95% nhà dân không cần tới lưới chống trộm và lại không có hàng rào xung
quanh, và điều kỳ lạ này nữa là: chả biết mấy tên trộm đi đâu hết rồi nhỉ? Có
nhiều ngôi nhà đẹp đẽ sang trọng mà ban đêm nhiều người Mỹ không biết khóa cửa
lúc họ đi ngủ nữa. Thật mất an toàn hết sức!
14. Giao thông
Người Mỹ sao mà nhút nhát và yếu đuối quá vậy không biết!
Tôi nói điều này cũng bởi có tới 95% tài xế không dám vượt đèn đỏ! Ở nước ta
thì phần lớn tài xế đều có thừa dũng cảm vượt đèn đỏ.
Và mặc dầu 99% dân Mỹ có xe hơi, vậy mà cách lái xe của
họ thật lạ: bao nhiêu là xe cộ lưu thông nhưng không mấy khi nghe tiếng còi xe,
phố xá vì thế vắng lặng đến nỗi cứ ngỡ không phải là phố xá nữa, tại sao người
lái xe lại không bóp còi inh ỏi cho sướng tay như ở bên ta nhỉ? Phố xá bên Mỹ
làm sao mà bì được với phố xá ồn ào náo nhiệt ở Trung Quốc cơ chứ!
15. Tình cảm
Người Mỹ rất là thiếu tình cảm và hình như không có cảm
xúc. Có tới 95% nhân viên người Mỹ không nghĩ tới việc phải làm gì cho tiệc
cưới của sếp hoặc của con cái xếp, họ chẳng bao giờ phải vắt óc tìm ra lý do để
chăm sóc sếp của mình. Ở Trung Quốc liệu có ai điên đến mức bỏ qua cơ hội chăm
sóc sếp của mình không? Nói cách khác, có ai dám làm điều đó không? Hãy xem,
người Trung Quốc chúng ta có biết bao nhiêu là tình cảm thương mến đối với lãnh
đạo!
16. Nhạy bén
Người Mỹ không nhạy bén chút nào! 99% người Mỹ đều đi
học, đi làm, và thăng quan tiến chức, mà không hề biết đến sự cần thiết của
“phong bì” để có thể mở ra một cánh cửa… sau để giúp cho họ được thăng quan
tiến chức nhanh hơn, giống như người Trung Quốc chúng ta!
Vậy thì còn đi Mỹ để làm gì nữa cơ chứ??!!!!
NGUỒN: Xuất hiện lần đầu tiên trên mạng xã hội Sina Weibo
của Trung Quốc, bài viết này đã nhận được hàng chục ngàn chia sẻ và bình luận.
Tờ Tea Leaf Nation đã trích dịch, biên tập lại những phần
cốt lõi nhất của bài viết nói trên.
Anh bạn Trung Quốc này nhận xét xã hội Mỹ rất giống người Việt Nam Vì
Trung Quốc và Việt Nam giống nhau đến 90% rồi !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)