Truyện ngắn của Trần Khải Thanh Thủy về vụ án Bình Phước.
VẪN CÒN LƯƠNG TÂM
Truyện ngắn : Trần Khải Thanh Thủy
(Sáng tác theo phương pháp hiện thực XHCN)
Truyện ngắn : Trần Khải Thanh Thủy
(Sáng tác theo phương pháp hiện thực XHCN)
Vụ thảm sát 6 người ở Bình Phước gây
rung động khắp 63 tỉnh thành cả nước. Nạn nhân là hai vợ chồng ông Nguyễn Văn
Mỹ - đại gia gỗ khét tiếng một vùng, cùng bốn đứa trẻ là con và cháu ông.
Trong phiên tòa lưu động xét xử tại địa phương- nơi xảy ra vụ án rùng rợn này...Trước mặt 4000 người dân tham dự, 400 cán bộ chiến sĩ công an bảo vệ và hàng trăm phóng viên, báo đài đưa tin. Hung thủ Nguyễn Hải Dương- một gương mặt trẻ trung tái nhợt, dưới hai vệt lông mày rúm ró, cánh mũi phập phồng run rẩy, hàng lông mi đẫn đờ, bất động khi nghe hội động xét xử hỏi:
Tại sao sau khi gây án , bị cáo không bỏ trốn mà lại quanh quẩn trong đám tang làm gì ? Định đóng kịch để qua mắt cơ quan an ninh à?
-Dạ , Dương khó nhọc: - Thưa hội đồng xét xử, thực chất bị cáo đã chết từ ngày bị Linh cự tuyệt sau gần 2 năm gắn bó yêu thương rồi. Nên sau khi xuống tay với cả gia đình Linh, bị cáo đã dự trữ sẵn thuốc ngủ tự tử, chỉ chờ ngày đưa tang gia đình họ xong, bị cáo sẽ lo thu xếp giấc ngủ nghìn năm cho mình.
Bên ngoài khu vực xử án rộng 4 héc ta, gió cuồn cuộn thổi, lật tung những lớp lá khô mục vèo vèo bay lên, như chứng kiến cho những lời trần tình oan nghiệt của bị cáo.
Trên bục xử, công tố viên lạnh lùng hỏi :
- Tại sao bị cáo có thể tàn độc đến vậy, ra tay đoạt một lúc 6 mạng người, bị cáo có còn lương tâm không?
- Dạ ...còn ạ, Dương thở hắt ra, mặt cúi gằm
Cả phiên tòa và khối người bàng hoàng ngơ ngác tưởng mình nghe nhầm, trong khi bị cáo gắng gượng giải thích :
- Khi giết xong người cuối cùng là Linh, bị cáo định ra về thì nghe tiếng bé Na khóc bên xác mẹ, bị cáo liền quay lại, bế bé Na lên vỗ vỗ ru dỗ cho bé ngủ lại, mới tiến về phía tủ, lấy quần áo sạch thay, rồi mới lặng lẽ bỏ đi.
Giữa biển người đông đặc, gần 5000 người, cả trên ban công, sân thượng của những ngôi nhà nhỏ hai ba tầng xung quanh khu vực xử án hay trên những thân cây cách đó vài trăm thước, đủ các cung bậc tình cảm nổi lên, người khóc lặng, kẻ bật cười ha hả, người chửi rủa phẫn nộ:
-Thằng chó, nói thế mà nghe được à? Giết cả nhà nó rồi, còn lại một mình nó, 18 tháng tuổi thì ai nuôi?
Chuyển sang câu hỏi tiếp theo, tiếng luật sư sang sảng:
- Trong biên bản điều tra, bị cáo khẳng định động cơ gây án là giết người chứ không cướp của, vậy tại sao lại bắt mẹ của Ánh Linh là bà Nga đi mở két sắt lấy tiền và khi không lấy được đã xuống tay hạ sát ?
-Dạ... Bị cáo lấy lại vẻ tự chủ, đôi mắt đẹp long lanh dưới hai vệt lông mày đen nhánh, nhướn cao người trả lời:
- Bị cáo chỉ giết người để rửa hận, chứ không có ý định cướp của. Khi xuống phòng ngủ của ông bà Mỹ, bị cáo còn nhớ ông Mỹ bảo: - Các người muốn lấy gì thì lấy đi...
Trong thời gian làm việc, ông ấy đã từng giao cho bị cáo lái chiếc xe 5 tỷ để đưa đón Ánh Linh và Quốc Anh đi học. Bị cáo cũng biết rõ bà Nga đã rút 1,7 tỷ ở ngân hàng về để chuẩn bị trả lương cho 300 công nhân nhưng bị cáo không định lấy tiền hoặc lấy xe, mà chỉ cần có đủ số tiền để trả công cho người cộng sự với mình, giúp đỡ họ qua khỏi lúc túng bấn khó khăn ...đằng nào bị cáo cũng theo Linh rồi, bị cáo cướp của để làm gì ?
- Nghĩa là bị cáo không ngờ bị bắt nhanh thế và cố tình coi đó là những tình tiết giảm nhẹ tội trạng?
Nét mặt nhẹ nhàng, cặp má mịn màng và lớp lông tơ hung hung đỏ trên vành môi tươi hồng dưới tiết đông, khẽ động đậy :
- Dạ bị cáo chỉ trả lời câu hỏi của tòa, vì còn lương tâm nên ngay sáng hôm sau, khi nghe bà Phương giúp việc báo tin cả nhà Ánh Linh đã chết, bị cáo lập tức quay lại hiện trường giúp mọi người dọn dẹp nhà cửa, lau chùi thi thể họ rồi thực sự xám hối trước linh cữu của cả nhà, đặc biệt là Linh...
Cả khối người lại rùng rùng chuyển động , những tiếng nấc nghẹn, tiếng la thét kêu gào đan xen, khiến 400 cảnh sát cơ động phải vào cuộc, cương quyết không để “xổng” những đối tượng “hai ngón” đang mải miết săn mồi từ đám người tò mò, hiếu kỳ.
Không để hội đồng xét xử đặt câu hỏi, bị cáo tiếp tục trả lời :
- Ngay lúc này cũng vậy, khi người nhà đem di ảnh của họ đến, bị cáo cũng không cầm được nước mắt
Đám đông gào lên, những tiếng hô rõ nhất từ phía họ hàng nạn nhân :
- Thằng đồ tể, tên giết người, thằng bố láo, đồ đạo đức giả ...
Đợi cho mọi sự ồn ào lắng xuống, bồi thẩm đoàn hỏi tiếp:
- Tại sao bị cáo lại giết Vỹ, người mở cổng cho bị cáo vào nhà và không phải thành viên trong gia đình Ánh Linh?
Không một chút lúng túng , bị cáo Nguyễn Hải Dương lại ngước đôi mắt đẹp như thiên thần trả lời :
- Dạ để bịt đầu mối, nếu không giết Vỹ, bị cáo sẽ không có cơ hội động thủ, và cũng không thể thoát ra ngoài bằng lối cửa chính duy nhất ấy.
Một phút phân vân trên mặt bồi thẩm đoàn...Bao nhiêu năm trong nghề, từng chứng kiến biết bao nhiêu tội ác trong chế độ xã hội chủ nghĩa ,lương tâm ông đã bị cùn nhụt, thui chột đi rất nhiều trước cái xấu cái ác hoành hành, mà ông biết rất rõ có sự góp phần không nhỏ của ông và bao cộng sự, song trước câu trả lời ráo hoảnh của sát thủ 24 tuổi với khuôn mặt rạng ngời tinh tú. Cách đây không lâu còn chưa vướng bụi trần, còn chưa hề hôn ám những ý tưởng xấu xa, còn tràn trề tình yêu và lòng khát vọng vươn lên trong cuộc đời...nay đã thành kẻ tội phạm , thủ ác, đối mặt với án tử hình, khiến ông không khỏi bâng khuâng, đau xót. Một gương mặt khôi ngô tuấn tú mà ông vẫn bắt gặp đâu đó hàng ngày trên đường phố, lúc tan tầm, thậm chí ngay trong nhà ông, giữa hàng chục hàng trăm những đứa bạn của con ông. Một gương mặt không dục vọng, không ác đôc, thậm chí trong trắng như thiên thần...vậy mà.
Trong công đừơng xã hội chủ nghĩa , nơi không có chỗ cho lòng trắc ẩn xót thương, nơi nén bạc đâm toạc tờ giấy, chân lý nở ra từ còng số 8 lạnh lùng, ông cố xua những ý những như những đám mây lướt nhanh qua đầu hỏi tiếp;
- Thế 3 người còn lại , Ông Mỹ và con trai cùng cháu gái của ông ấy, họ có tội tình gì, sao không cho họ một con đường sống?
- Dạ, chính vì được ông chủ thương quý, tin cậy, giao xe, giao việc cho làm rồi được gặp gỡ tiếp xúc với Linh, được ăn ở trong nhà mà họ biết mặt bị cáo, nên bị cáo giết luôn để khỏi liên lụy về sau.
Khi đó bị cáo có nghĩ tới thảm họa đau lòng này? Làm ảnh hưởng sâu sắc tới an ninh của cả vùng ?
- Dạ bị cáo bình thản lắc nhẹ mái tóc bồng bềnh: -Lúc đó bị cáo chẳng nghĩ gì hết, chỉ muốn “san bằng tỷ số”. Tại sao bị cáo phải tuyệt vọng, trong khi cả gia đình họ cứ hơn hớn vui vẻ trên nỗi đau ngút ngàn của bị cáo. Đang là sinh viên đại học tại Sài Gòn , vì gia cảnh nghèo nàn, thương mẹ mà bị cáo lén lút bỏ học giữa chừng về lại Bình Dương vào làm công nhân trong xưởng gỗ của ông Mỹ. Thấy bị cáo khỏe mạnh nhanh nhẹn, có trình độ, ông Mỹ đã giao cho bị cáo tiếp quản cả khu vực xưởng gỗ, sắp xếp công việc cho 300 anh chị em - những người có bề dày kinh nghiệm hơn hẳn bị cáo. Chưa đủ, trong thời gian được ông chủ tin dùng, giao xe để đưa đón hai con ông đi học, bị cáo đã yêu Ánh Linh thực lòng. Cả Linh cũng vậy. Hai đứa đã có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp, những lần đi tắm biển, du lịch cùng cả nhà, những chuyến về quê thăm mẹ v.v bị cáo tưởng đã “ lên đời” rồi. Đùng một cái, bà Nga ngăn cản, không cho Ánh Linh tiếp cận với bị cáo, với lý do phải gả Linh cho người giàu có, để lấy chỗ đi lại, làm ăn. Còn ông chủ lại cho rằng Linh đã lén lút lấy tiền của nhà cho bị cáo nên cũng có ý xua đuổi...Kể từ 5-2014, ngay khi Linh nói lời cự tuyệt, bị cáo đã hết sức năn nỉ, mong Linh nghĩ lại, rồi tìm mọi cách tiếp cận cô ấy mà không được, rồi bị cáo biết Linh có người yêu mới...Không giết chết được những kỷ niệm ấn tượng trong lòng mình, bị cáo đành phải giết Linh cùng những người đã chứng kiến nỗi đau cũng như đã từng sỉ nhục, coi thường bị cáo, trừ bé Na còn qúa nhỏ không biết gì, vẫn quấn quýt bị cáo...
Phiên tòa khép lại, cả rừng người rùng rùng kéo nhau ra về. Ba bị cáo – ba kẻ tội phạm – ba thiên thần trẻ tuổi lần lượt bị xích và tống lên xe tù. Hội đồng xét xử cũng tản mát ra về, nét mặt ai cũng thanh thản như vừa làm xong nghĩa vụ của một công dân, loại trừ một kẻ xấu xa, nguy hiểm, giết người hàng loạt ra khỏi xã hội . Riêng bồi thẩm đoàn, người có con trai bằng tuổi bị cáo, hướng cái nhìn về phía xe tù...Nơi ấy, vài tháng hoặc vài năm sau sẽ dựng lên vài cái cọc , kèm những hố đất mới đào để giành cho những kẻ thảm sát tàn độc...Chỉ một đêm cướp đi 6 mạng người trong lúc cả nhà đang say ngủ. Một cách hành xử trong thời đại “Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng” mà không đâu trên thế giới có được. Lạnh lùng, tàn ác đến rợn người. Bình tĩnh lên mạng tìm mua vũ khí, bình tĩnh cho tất cả các loại súng, dao, băng keo, dây trói v.v vào túi du lịch xách đi khắp phố phường tìm cơ hội gây án ngày này sang ngày khác mà từ mẹ đẻ, bạn bè cùng nhậu, dì ruột không một ai mảy may nghi ngờ, dù người dì đã xách hộ và đi cùng một đoạn đường dài, thậm chí cho sát thủ để ba lô đựng vũ khí ngay trong nhà mình.
Thở dài như thường lệ, vị bồi thẩm tiếp tục hướng suy nghĩ của mình vào từng tình tiết của vụ thảm án.
...Vào được trong nhà rồi (do bị cáo mua chuộc cậu em họ Ánh Linh với mức 2 triệu VND và một con gà trọi) cả hai lao vào từng phòng đánh thức từng người dạy. Nếu ai còn luyến tiếc giấc ngủ say liền bị đổ cả chai nước suối vào mặt cho tỉnh táo mới ra tay hành động. Đầu tiên là trói hai tay lại, bịt băng keo vào miệng, tâm tình, luận tội rồi lạnh lùng dùng dao cứa cổ và hất ngược lên đứt tung động mạch chủ cho máu trào ra xối xả . Một động tác vô cùng chuyên nghiệp cho dù chưa có tiền án tiền sự gì, chỉ biết có ăn học và làm công việc giấy tờ sổ sách ...
Chiều khép lại, trời mờ tối rất nhanh, bồi thẩm đoàn vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ mông lung về vụ án, dù tội đã luận, án đã tuyên . Hai tử hình, một 16 năm ( tội phạm thứ 3 sau đêm đầu không vào được nhà vì Vỹ ngủ quên không ra mở cổng, đã tìm cách rút lui)... chỉ còn lại sát thủ Nguyễn Hải Dương và cộng sự ...Vậy mà vụ án diễn ra vẫn êm ru, trót lọt . Không một trở ngại, không một vướng bận, cho dù, Ánh Linh trong khi hai tay bị trói vẫn lần tìm được điện thoại để gọi cho cậu ruột. Nhưng thay vì một lời kêu cứu khẩn cấp, nhanh gọn, dứt khoát lại hỏi: “cậu Hưng à”? rồi bị khống chế, khiến người cậu nghi ngờ gọi lại mà không người bắt máy, gọi cho chị ruột để kiểm chứng thông tin lại nghe chị lạnh lùng thông báo: “Chắc máy bị kênh, không sao đâu, ngủ đi”... Dù hai nhà chỉ cách chưa đầy 200 mét.
Còn nữa, thay vì tìm cách đánh lạc hướng hai thằng trẻ ranh nứt mắt “trói gà không chặt” để chờ người lái xe tải đến giải cứu, người vợ lại buột miệng bảo: “ Hai cậu muốn lấy gì thì lấy đi, kẻo 4 giờ sáng chú Thịnh đến xưởng để chở gỗ như mọi lần” lập tức bị khống chế, yêu cầu bà gọi điện thoại nói rõ: “Đúng 7 giờ mới được đến”...Sau đó bị giết trước khi trời sáng.
... Một đời làm quan tòa xử án, trằn mình vào bao nhiêu biến động của thời cuộc, đặc biệt sau “giải phóng”, xét xử bao nhiêu vụ án, dù theo chỉ định của lãnh đạo ngành, lãnh đạo đảng, dù luật rừng hoặc luật pháp...ông chưa thấy vụ giết người nào lại “ngọt lịm” đến thế. Cả nhà 7 con người, sống trong khu biệt thự kín cổng cao tường, ông chủ 47 tuổi còn là võ sư nổi tiếng một thời mà không qua mặt được hai thằng thư sinh, trẻ người non dạ. Cả tiếng khóc của đứa con út 18 tháng tuổi cũng không gây ra mảy may nghi ngờ nào, lại còn được kẻ sát nhân bồng lên ru nựng cho đến khi ngủ lại ngon lành...Thật là chuyện ma thuật, tà ám...
Bất ngờ vập phải một khúc cây ven lề, chiếc xe của ông khẽ nảy chồm trên mặt đường , đoạn cây gẫy gây một tiếng “khấc” vỡ vụn khiến ông chợt tỉnh, nghĩ đến cả kho gỗ lớn hàng nghìn, vạn cây của nhà đại gia gỗ... một ý nghĩ vụt lóe lên trong bộ óc tưởng đã biến dạng, cùn, mòn vì bị thiến hết nhân cách, bóp méo nghiệp vụ của ông: “Lẽ nào...cả gia đình ông ta đến ngày tận số? Trong số hàng chục nghìn cây xanh bị chặt hạ tức tưởi từ các cánh rừng đầu nguồn hoặc vườn, đồi về bán lại để ông chế tác, buôn bán hàng bao nhiêu năm qua, liệu có các oan hồn trú ngụ? Biết đâu oan hồn nổi giận, vì vô cớ bị mất chỗ ở, nên đã thúc giục, súi bẩy kẻ sát nhân học trò này xuống tay rửa hận qua một vụ án tình bi lụy? Cũng giống như vụ án của Nguyễn Duy Nghĩa, sinh viên trường Đại học Thương Mại, người Hải Phòng vậy? Sao hung thủ không ra tay giết hại người bạn gái nào mà lại chọn Phương Linh- người yêu cũ, con một vị đại tá công an, có 30 năm tuổi nghề? Để lật án, lập công, thăng chức, lên lương, thưởng, đã bao nhiêu lần ông ta giết oan kẻ vô tội... khiến các vong hồn báo oán bắt con ông phải nhận cái chết thảm. Bị chặt đầu và chặt hết vân tay, chỉ còn cái xác vô hồn trong góc sân thượng của ngôi nhà 13 tầng. Đến khi thối rữa, xác thây phân hủy bốc mùi, mới được người nhà nhận diện qua bộ quần áo mặc trên người, còn cái đầu thì bị cho vào túi ni lông, nhét vào bao tải đưa lên xe khách, quẳng vào một đoạn sông vắng chảy qua địa phận Quảng Ninh...
Mà ...ồ, ông chợt nghĩ khi chiếc xe rẽ vào con đường quen thuộc của dãy nhà sang trọng trước mặt : “Tòa án nhân dân của đảng cộng sản vô thần sao có thể lập luận xét xử theo hướng mê tín dị đoan thế được, giết người phải đền tội chứ...rõ vớ vẩn(!). Ông là đảng viên, không theo lương tâm cộng sản mà lại định rẽ ngoặt tư duy từ vô thần vào mê tín ư ? chậc chậc...không được! Không được...
Tiếng trẻ gọi nheo nhéo ngay trong khuôn cửa sắt cứng quèo, kéo ông trở lại thực tại :
- A! Ông về, ông về! Ba ơi, nội đã về.
Sacramento December 2015
TKTT 18-12-2015
Trong phiên tòa lưu động xét xử tại địa phương- nơi xảy ra vụ án rùng rợn này...Trước mặt 4000 người dân tham dự, 400 cán bộ chiến sĩ công an bảo vệ và hàng trăm phóng viên, báo đài đưa tin. Hung thủ Nguyễn Hải Dương- một gương mặt trẻ trung tái nhợt, dưới hai vệt lông mày rúm ró, cánh mũi phập phồng run rẩy, hàng lông mi đẫn đờ, bất động khi nghe hội động xét xử hỏi:
Tại sao sau khi gây án , bị cáo không bỏ trốn mà lại quanh quẩn trong đám tang làm gì ? Định đóng kịch để qua mắt cơ quan an ninh à?
-Dạ , Dương khó nhọc: - Thưa hội đồng xét xử, thực chất bị cáo đã chết từ ngày bị Linh cự tuyệt sau gần 2 năm gắn bó yêu thương rồi. Nên sau khi xuống tay với cả gia đình Linh, bị cáo đã dự trữ sẵn thuốc ngủ tự tử, chỉ chờ ngày đưa tang gia đình họ xong, bị cáo sẽ lo thu xếp giấc ngủ nghìn năm cho mình.
Bên ngoài khu vực xử án rộng 4 héc ta, gió cuồn cuộn thổi, lật tung những lớp lá khô mục vèo vèo bay lên, như chứng kiến cho những lời trần tình oan nghiệt của bị cáo.
Trên bục xử, công tố viên lạnh lùng hỏi :
- Tại sao bị cáo có thể tàn độc đến vậy, ra tay đoạt một lúc 6 mạng người, bị cáo có còn lương tâm không?
- Dạ ...còn ạ, Dương thở hắt ra, mặt cúi gằm
Cả phiên tòa và khối người bàng hoàng ngơ ngác tưởng mình nghe nhầm, trong khi bị cáo gắng gượng giải thích :
- Khi giết xong người cuối cùng là Linh, bị cáo định ra về thì nghe tiếng bé Na khóc bên xác mẹ, bị cáo liền quay lại, bế bé Na lên vỗ vỗ ru dỗ cho bé ngủ lại, mới tiến về phía tủ, lấy quần áo sạch thay, rồi mới lặng lẽ bỏ đi.
Giữa biển người đông đặc, gần 5000 người, cả trên ban công, sân thượng của những ngôi nhà nhỏ hai ba tầng xung quanh khu vực xử án hay trên những thân cây cách đó vài trăm thước, đủ các cung bậc tình cảm nổi lên, người khóc lặng, kẻ bật cười ha hả, người chửi rủa phẫn nộ:
-Thằng chó, nói thế mà nghe được à? Giết cả nhà nó rồi, còn lại một mình nó, 18 tháng tuổi thì ai nuôi?
Chuyển sang câu hỏi tiếp theo, tiếng luật sư sang sảng:
- Trong biên bản điều tra, bị cáo khẳng định động cơ gây án là giết người chứ không cướp của, vậy tại sao lại bắt mẹ của Ánh Linh là bà Nga đi mở két sắt lấy tiền và khi không lấy được đã xuống tay hạ sát ?
-Dạ... Bị cáo lấy lại vẻ tự chủ, đôi mắt đẹp long lanh dưới hai vệt lông mày đen nhánh, nhướn cao người trả lời:
- Bị cáo chỉ giết người để rửa hận, chứ không có ý định cướp của. Khi xuống phòng ngủ của ông bà Mỹ, bị cáo còn nhớ ông Mỹ bảo: - Các người muốn lấy gì thì lấy đi...
Trong thời gian làm việc, ông ấy đã từng giao cho bị cáo lái chiếc xe 5 tỷ để đưa đón Ánh Linh và Quốc Anh đi học. Bị cáo cũng biết rõ bà Nga đã rút 1,7 tỷ ở ngân hàng về để chuẩn bị trả lương cho 300 công nhân nhưng bị cáo không định lấy tiền hoặc lấy xe, mà chỉ cần có đủ số tiền để trả công cho người cộng sự với mình, giúp đỡ họ qua khỏi lúc túng bấn khó khăn ...đằng nào bị cáo cũng theo Linh rồi, bị cáo cướp của để làm gì ?
- Nghĩa là bị cáo không ngờ bị bắt nhanh thế và cố tình coi đó là những tình tiết giảm nhẹ tội trạng?
Nét mặt nhẹ nhàng, cặp má mịn màng và lớp lông tơ hung hung đỏ trên vành môi tươi hồng dưới tiết đông, khẽ động đậy :
- Dạ bị cáo chỉ trả lời câu hỏi của tòa, vì còn lương tâm nên ngay sáng hôm sau, khi nghe bà Phương giúp việc báo tin cả nhà Ánh Linh đã chết, bị cáo lập tức quay lại hiện trường giúp mọi người dọn dẹp nhà cửa, lau chùi thi thể họ rồi thực sự xám hối trước linh cữu của cả nhà, đặc biệt là Linh...
Cả khối người lại rùng rùng chuyển động , những tiếng nấc nghẹn, tiếng la thét kêu gào đan xen, khiến 400 cảnh sát cơ động phải vào cuộc, cương quyết không để “xổng” những đối tượng “hai ngón” đang mải miết săn mồi từ đám người tò mò, hiếu kỳ.
Không để hội đồng xét xử đặt câu hỏi, bị cáo tiếp tục trả lời :
- Ngay lúc này cũng vậy, khi người nhà đem di ảnh của họ đến, bị cáo cũng không cầm được nước mắt
Đám đông gào lên, những tiếng hô rõ nhất từ phía họ hàng nạn nhân :
- Thằng đồ tể, tên giết người, thằng bố láo, đồ đạo đức giả ...
Đợi cho mọi sự ồn ào lắng xuống, bồi thẩm đoàn hỏi tiếp:
- Tại sao bị cáo lại giết Vỹ, người mở cổng cho bị cáo vào nhà và không phải thành viên trong gia đình Ánh Linh?
Không một chút lúng túng , bị cáo Nguyễn Hải Dương lại ngước đôi mắt đẹp như thiên thần trả lời :
- Dạ để bịt đầu mối, nếu không giết Vỹ, bị cáo sẽ không có cơ hội động thủ, và cũng không thể thoát ra ngoài bằng lối cửa chính duy nhất ấy.
Một phút phân vân trên mặt bồi thẩm đoàn...Bao nhiêu năm trong nghề, từng chứng kiến biết bao nhiêu tội ác trong chế độ xã hội chủ nghĩa ,lương tâm ông đã bị cùn nhụt, thui chột đi rất nhiều trước cái xấu cái ác hoành hành, mà ông biết rất rõ có sự góp phần không nhỏ của ông và bao cộng sự, song trước câu trả lời ráo hoảnh của sát thủ 24 tuổi với khuôn mặt rạng ngời tinh tú. Cách đây không lâu còn chưa vướng bụi trần, còn chưa hề hôn ám những ý tưởng xấu xa, còn tràn trề tình yêu và lòng khát vọng vươn lên trong cuộc đời...nay đã thành kẻ tội phạm , thủ ác, đối mặt với án tử hình, khiến ông không khỏi bâng khuâng, đau xót. Một gương mặt khôi ngô tuấn tú mà ông vẫn bắt gặp đâu đó hàng ngày trên đường phố, lúc tan tầm, thậm chí ngay trong nhà ông, giữa hàng chục hàng trăm những đứa bạn của con ông. Một gương mặt không dục vọng, không ác đôc, thậm chí trong trắng như thiên thần...vậy mà.
Trong công đừơng xã hội chủ nghĩa , nơi không có chỗ cho lòng trắc ẩn xót thương, nơi nén bạc đâm toạc tờ giấy, chân lý nở ra từ còng số 8 lạnh lùng, ông cố xua những ý những như những đám mây lướt nhanh qua đầu hỏi tiếp;
- Thế 3 người còn lại , Ông Mỹ và con trai cùng cháu gái của ông ấy, họ có tội tình gì, sao không cho họ một con đường sống?
- Dạ, chính vì được ông chủ thương quý, tin cậy, giao xe, giao việc cho làm rồi được gặp gỡ tiếp xúc với Linh, được ăn ở trong nhà mà họ biết mặt bị cáo, nên bị cáo giết luôn để khỏi liên lụy về sau.
Khi đó bị cáo có nghĩ tới thảm họa đau lòng này? Làm ảnh hưởng sâu sắc tới an ninh của cả vùng ?
- Dạ bị cáo bình thản lắc nhẹ mái tóc bồng bềnh: -Lúc đó bị cáo chẳng nghĩ gì hết, chỉ muốn “san bằng tỷ số”. Tại sao bị cáo phải tuyệt vọng, trong khi cả gia đình họ cứ hơn hớn vui vẻ trên nỗi đau ngút ngàn của bị cáo. Đang là sinh viên đại học tại Sài Gòn , vì gia cảnh nghèo nàn, thương mẹ mà bị cáo lén lút bỏ học giữa chừng về lại Bình Dương vào làm công nhân trong xưởng gỗ của ông Mỹ. Thấy bị cáo khỏe mạnh nhanh nhẹn, có trình độ, ông Mỹ đã giao cho bị cáo tiếp quản cả khu vực xưởng gỗ, sắp xếp công việc cho 300 anh chị em - những người có bề dày kinh nghiệm hơn hẳn bị cáo. Chưa đủ, trong thời gian được ông chủ tin dùng, giao xe để đưa đón hai con ông đi học, bị cáo đã yêu Ánh Linh thực lòng. Cả Linh cũng vậy. Hai đứa đã có biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp, những lần đi tắm biển, du lịch cùng cả nhà, những chuyến về quê thăm mẹ v.v bị cáo tưởng đã “ lên đời” rồi. Đùng một cái, bà Nga ngăn cản, không cho Ánh Linh tiếp cận với bị cáo, với lý do phải gả Linh cho người giàu có, để lấy chỗ đi lại, làm ăn. Còn ông chủ lại cho rằng Linh đã lén lút lấy tiền của nhà cho bị cáo nên cũng có ý xua đuổi...Kể từ 5-2014, ngay khi Linh nói lời cự tuyệt, bị cáo đã hết sức năn nỉ, mong Linh nghĩ lại, rồi tìm mọi cách tiếp cận cô ấy mà không được, rồi bị cáo biết Linh có người yêu mới...Không giết chết được những kỷ niệm ấn tượng trong lòng mình, bị cáo đành phải giết Linh cùng những người đã chứng kiến nỗi đau cũng như đã từng sỉ nhục, coi thường bị cáo, trừ bé Na còn qúa nhỏ không biết gì, vẫn quấn quýt bị cáo...
Phiên tòa khép lại, cả rừng người rùng rùng kéo nhau ra về. Ba bị cáo – ba kẻ tội phạm – ba thiên thần trẻ tuổi lần lượt bị xích và tống lên xe tù. Hội đồng xét xử cũng tản mát ra về, nét mặt ai cũng thanh thản như vừa làm xong nghĩa vụ của một công dân, loại trừ một kẻ xấu xa, nguy hiểm, giết người hàng loạt ra khỏi xã hội . Riêng bồi thẩm đoàn, người có con trai bằng tuổi bị cáo, hướng cái nhìn về phía xe tù...Nơi ấy, vài tháng hoặc vài năm sau sẽ dựng lên vài cái cọc , kèm những hố đất mới đào để giành cho những kẻ thảm sát tàn độc...Chỉ một đêm cướp đi 6 mạng người trong lúc cả nhà đang say ngủ. Một cách hành xử trong thời đại “Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng” mà không đâu trên thế giới có được. Lạnh lùng, tàn ác đến rợn người. Bình tĩnh lên mạng tìm mua vũ khí, bình tĩnh cho tất cả các loại súng, dao, băng keo, dây trói v.v vào túi du lịch xách đi khắp phố phường tìm cơ hội gây án ngày này sang ngày khác mà từ mẹ đẻ, bạn bè cùng nhậu, dì ruột không một ai mảy may nghi ngờ, dù người dì đã xách hộ và đi cùng một đoạn đường dài, thậm chí cho sát thủ để ba lô đựng vũ khí ngay trong nhà mình.
Thở dài như thường lệ, vị bồi thẩm tiếp tục hướng suy nghĩ của mình vào từng tình tiết của vụ thảm án.
...Vào được trong nhà rồi (do bị cáo mua chuộc cậu em họ Ánh Linh với mức 2 triệu VND và một con gà trọi) cả hai lao vào từng phòng đánh thức từng người dạy. Nếu ai còn luyến tiếc giấc ngủ say liền bị đổ cả chai nước suối vào mặt cho tỉnh táo mới ra tay hành động. Đầu tiên là trói hai tay lại, bịt băng keo vào miệng, tâm tình, luận tội rồi lạnh lùng dùng dao cứa cổ và hất ngược lên đứt tung động mạch chủ cho máu trào ra xối xả . Một động tác vô cùng chuyên nghiệp cho dù chưa có tiền án tiền sự gì, chỉ biết có ăn học và làm công việc giấy tờ sổ sách ...
Chiều khép lại, trời mờ tối rất nhanh, bồi thẩm đoàn vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ mông lung về vụ án, dù tội đã luận, án đã tuyên . Hai tử hình, một 16 năm ( tội phạm thứ 3 sau đêm đầu không vào được nhà vì Vỹ ngủ quên không ra mở cổng, đã tìm cách rút lui)... chỉ còn lại sát thủ Nguyễn Hải Dương và cộng sự ...Vậy mà vụ án diễn ra vẫn êm ru, trót lọt . Không một trở ngại, không một vướng bận, cho dù, Ánh Linh trong khi hai tay bị trói vẫn lần tìm được điện thoại để gọi cho cậu ruột. Nhưng thay vì một lời kêu cứu khẩn cấp, nhanh gọn, dứt khoát lại hỏi: “cậu Hưng à”? rồi bị khống chế, khiến người cậu nghi ngờ gọi lại mà không người bắt máy, gọi cho chị ruột để kiểm chứng thông tin lại nghe chị lạnh lùng thông báo: “Chắc máy bị kênh, không sao đâu, ngủ đi”... Dù hai nhà chỉ cách chưa đầy 200 mét.
Còn nữa, thay vì tìm cách đánh lạc hướng hai thằng trẻ ranh nứt mắt “trói gà không chặt” để chờ người lái xe tải đến giải cứu, người vợ lại buột miệng bảo: “ Hai cậu muốn lấy gì thì lấy đi, kẻo 4 giờ sáng chú Thịnh đến xưởng để chở gỗ như mọi lần” lập tức bị khống chế, yêu cầu bà gọi điện thoại nói rõ: “Đúng 7 giờ mới được đến”...Sau đó bị giết trước khi trời sáng.
... Một đời làm quan tòa xử án, trằn mình vào bao nhiêu biến động của thời cuộc, đặc biệt sau “giải phóng”, xét xử bao nhiêu vụ án, dù theo chỉ định của lãnh đạo ngành, lãnh đạo đảng, dù luật rừng hoặc luật pháp...ông chưa thấy vụ giết người nào lại “ngọt lịm” đến thế. Cả nhà 7 con người, sống trong khu biệt thự kín cổng cao tường, ông chủ 47 tuổi còn là võ sư nổi tiếng một thời mà không qua mặt được hai thằng thư sinh, trẻ người non dạ. Cả tiếng khóc của đứa con út 18 tháng tuổi cũng không gây ra mảy may nghi ngờ nào, lại còn được kẻ sát nhân bồng lên ru nựng cho đến khi ngủ lại ngon lành...Thật là chuyện ma thuật, tà ám...
Bất ngờ vập phải một khúc cây ven lề, chiếc xe của ông khẽ nảy chồm trên mặt đường , đoạn cây gẫy gây một tiếng “khấc” vỡ vụn khiến ông chợt tỉnh, nghĩ đến cả kho gỗ lớn hàng nghìn, vạn cây của nhà đại gia gỗ... một ý nghĩ vụt lóe lên trong bộ óc tưởng đã biến dạng, cùn, mòn vì bị thiến hết nhân cách, bóp méo nghiệp vụ của ông: “Lẽ nào...cả gia đình ông ta đến ngày tận số? Trong số hàng chục nghìn cây xanh bị chặt hạ tức tưởi từ các cánh rừng đầu nguồn hoặc vườn, đồi về bán lại để ông chế tác, buôn bán hàng bao nhiêu năm qua, liệu có các oan hồn trú ngụ? Biết đâu oan hồn nổi giận, vì vô cớ bị mất chỗ ở, nên đã thúc giục, súi bẩy kẻ sát nhân học trò này xuống tay rửa hận qua một vụ án tình bi lụy? Cũng giống như vụ án của Nguyễn Duy Nghĩa, sinh viên trường Đại học Thương Mại, người Hải Phòng vậy? Sao hung thủ không ra tay giết hại người bạn gái nào mà lại chọn Phương Linh- người yêu cũ, con một vị đại tá công an, có 30 năm tuổi nghề? Để lật án, lập công, thăng chức, lên lương, thưởng, đã bao nhiêu lần ông ta giết oan kẻ vô tội... khiến các vong hồn báo oán bắt con ông phải nhận cái chết thảm. Bị chặt đầu và chặt hết vân tay, chỉ còn cái xác vô hồn trong góc sân thượng của ngôi nhà 13 tầng. Đến khi thối rữa, xác thây phân hủy bốc mùi, mới được người nhà nhận diện qua bộ quần áo mặc trên người, còn cái đầu thì bị cho vào túi ni lông, nhét vào bao tải đưa lên xe khách, quẳng vào một đoạn sông vắng chảy qua địa phận Quảng Ninh...
Mà ...ồ, ông chợt nghĩ khi chiếc xe rẽ vào con đường quen thuộc của dãy nhà sang trọng trước mặt : “Tòa án nhân dân của đảng cộng sản vô thần sao có thể lập luận xét xử theo hướng mê tín dị đoan thế được, giết người phải đền tội chứ...rõ vớ vẩn(!). Ông là đảng viên, không theo lương tâm cộng sản mà lại định rẽ ngoặt tư duy từ vô thần vào mê tín ư ? chậc chậc...không được! Không được...
Tiếng trẻ gọi nheo nhéo ngay trong khuôn cửa sắt cứng quèo, kéo ông trở lại thực tại :
- A! Ông về, ông về! Ba ơi, nội đã về.
Sacramento December 2015
TKTT 18-12-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét